Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 38: xuất phát
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 38: Xuất Phát
Nhìn từng người lính mặc quân phục đi ra từ bốn phương tám hướng, đám người dân lẫn thương nhân cực kỳ sốc, hiển nhiên là đội quân này quá đông và nghiêm chỉnh.
Trước tiếng xì xào bàn tán, 50 người lính Đại Việt đi tới nhìn chằm chằm Trần Phàm, một đại hán quát to:"Lớn mật, dám tập hợp binh lực ở đây, muốn tạo phản à? bắt hắn lại báo cho thành chủ".
Trần Phàm nhìn đại hán như nhìn một kẻ ngốc, lập tức đám binh lính của hắn bao vây đám người đại hán lại, xách M44 ra chỉa thẳng vào bọn đại hán.
Đại hán hơi hốt hoảng nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại, y cười gằn một tiếng, nói:"Haha, ngươi có dám nổ súng hay không? một khi ngươi ra lệnh cho chúng nổ súng tức là ngươi chống lại triều đình, chống lại tất cả người dân quận Cẩm Lệ này".
Trần Phàm phất tay, nói:"Ta không thích bị uy hiếp, ngươi ra đi thanh thản nhé".
"Ngươi...". Đại hán muốn nói gì đó nhưng một loạt tiếng nổ súng vang lên.
"Đùng, đùng, đùng,đùng". Tiếng súng kinh thiên động địa, dường như muốn xé toạc màng nhĩ của mọi người ra, hàng trăm viên đạn xé gió bay đi hướng về đám người đại hán.
"Phụt, bụp, bụp, bụp, phụt". Âm thanh va chạm giữa đạn và máu thịt vang lên, từng viên đạn ghim sâu vào cơ thể làm đám người đại hán thống khổ không thôi, đây là do binh lính cố ý bắn vào cơ thể chúng chứ nếu bắn vào đầu thì tất cả đã chết.
"Aaaaa cứu mạng a".
"Bọn chúng là người của nước nào vậy? một lời không hợp liền động thủ".
"Phụt, chết ta rồi".
Kẻ thì nội tạng bị viên đạn ghim vào, sau vài giây cũng chết, kẻ thì phun môư đống máu tươi rồi nằm lăn ra.
Có những kẻ bị dính đạn vào tay, chân, từng khúc xương trắng lộ ra dưới ánh nắng mặt trời làm chúng lung linh rực rỡ sắc màu.
"Đùng,đùng,đùng,đùng,đùng". Hàng loạt viên đạn đồng loạt bắn ra đợt hai, những kẻ vẫn kiên trì nãy giờ cũng không nhịn được nữa, tất cả 50 người gồm cả đại hán đều ngã xuống, máu tươi chảy dần nhuộm đỏ cả trang phục.
"Phụt" đại hán bị 2 viên vào đùi và lưng, không trúng nội tạng yếu hại nên không chết hẳn mà đang hấp hối, ánh mắt y đầy thù hận nhìn chầm chằm Trần Phàm.
Trần Phàm khẽ nhếch môi, tỏ ra không quan tâm nói:"Đừng để kẻ nào còn sống". Nói xong hắn lấy ra Tàu đổ bộ (Amphibious assault ship) trong "Hành Trang".
Nó nhìn y hệt mô hình nhưng vứt xuống biển là lập tức nó hóa thành một con thuyền hàng thật giá thật.
Trần Phàm quan sát con thuyền, đây đúng là tàu chở hàng, nó dùng động cơ hơi nước nên không lo về nhiên liệu, 3 cột buồn, mỗi cột cao 28 mét, cánh buồm trải rộng ra đón chút gió để di chuyển nhanh hơn.
Trong tàu không có gì cả ngoài hầm tàu, ở đây là nơi chứa động cơ hơi nước vận hành của con tàu, chỉ thấy hàng loạt các bánh răng, dây xích, vài cánh quạt xoay đều đều nhưng kỳ lạ là nó không phát ra chút gió nào,
Đặc biệt ở cuối hầm có một cái công tơ điện, trên đó ghi đầy đủ các loại chi tiết về động cơ chạy bao nhiêu mét một giây, cánh buồm đón bao nhiêu gió hay cánh quạt thổi bao nhiêu bụi bẩn và chất thải của động cơ ra.
Đây là sự khác biệt giữa tàu thật và tàu do hệ thống phát hành, tất cả vật phẩm trong hệ thống đều không bao giờ bị lỗi khi vận hành hay trục trặc, thải ra bụi bẩn....
Các loại động cơ chỉ là cho đẹp mắt thôi chứ thật ra Trần Phàm biết kỹ thuật của Vũ Trụ làm sao mà người Địa Cầu có thể hiểu???
Trần Phàm nhìn buồng điều khiển, ở đây chỉ có một cái bánh lái, vài ba cái nút xanh đỏ tím vàng gì đó mà hắn cực kỳ không hiểu.
Hắn bèn hỏi hệ thống:"Hệ thống này, con tàu này có thể lái tự động không???".
[Đinh! Toàn bộ vật phẩm trong cửa hàng đều cần người thao tác, túc chủ có thể biết cách lái tàu trong "Thao Trường"]
"Được rồi" Trần Phàm mở bảng hệ thống ra, tìm đến mục "Thao Trường" hắn nhẹ nhàng mở ra.
"Thao Trường:
-Hướng dẫn cách lái tàu: 1 tiếng một người".
Trần Phàm thầm thở dài trong lòng, nghĩ thầm:"Hên là chỉ có một tiếng, chỉ cần mình huấn luyện một tên binh lính bình thường là được rồi".
Trần Phàm lựa chọn huấn luyện cho một tên lính quèn trong quân đội của hắn, lập tức 1 tiếng chuyển thành 59 phút 59 giây.
Trần Phàm lên bong tà nhìn xuống phía dưới, 50 tên lính gồm cả đại hán đều đã bị xử lí sạch sẽ, từ nãy đến giờ cũng khá lâu rồi mà cũng không thấy thành chủ ở đây đâu, chắc có lẽ là sợ rồi.
Trần Phàm dúng loa to nói vọng xuống:"Tất cả mọi người mau lên đây".
Dứt lời, hắn thử bấm vào nút vàng trong buồng điều khiển, lập tức một cái thanh gỗ rộng 2 mét từ con tàu chậm rãi di chuyển xuống bến cảng.
Thanh gỗ đặt ngay ngắn vào mặt đất, lập tức đám binh lính theo con đường gỗ tiến lên con thuyền, một lúc sau đám sĩ quan cũng đi theo, ai cũng khá bất ngờ trước con thuyền này.
Danh Sách Chương: