"Cảm ơn bệ hạ khích lệ, thần nào có tài đức gì, sao dám so với Ngụy công."
Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, nhìn có vẻ như sợ hãi, nhưng thật ra lại rất bình tĩnh.
Sở dĩ hắn dám nói như vậy, đó là vì hoàng quyền hiện tại đang gặp phải sự khiêu chiến của quý tộc. Cái luận dòng dõi này, kỳ thật ảnh hưởng không lớn đối với đế vương. Dù sao đế vương vẫn là đế vương, đây là đệ nhất thiên hạ một cách danh chính ngôn thuận, là độc nhất vô nhị. Nhưng quý tộc nếu vứt bỏ xuất thân dòng dõi, vậy sẽ chẳng khác gì bách tính, nó có khác biệt rất lớn. Nếu muốn Lý Trị làm gương tốt, lấy năng lực và công tích ra để phân biệt cao quý hay ti tiện, y đương nhiên sẽ nguyện ý. Tuy việc giết địch 1000, tự tổn 800, không phải là kế sách tốt nhất , nhưng ở giữa vẫn là có chênh lệch 200 đấy.
"Ngươi không cần phải khiêm tốn, Ngụy công sợ là cũng không dám nói những lời như ngươi vừa nói."
Lý Trị cười ha hả, xua tay.
Hàn Nghệ lại tò mò hỏi: "Bệ hạ, hôm nay sao người lại đến đây?"
Lý Trị liếc hắn một cái, nói: "Trước mặt văn võ bá quan, trẫm đã mở miệng bảo đảm cho ngươi, nếu ngươi có bất kỳ sai lầm gì ở hẻm Bắc này, thì trẫm cũng khó mà thoát khỏi chê trách, trẫm có thể không đến xem sao."
Hàn Nghệ vội vàng chắp tay nói: "Đã khiến bệ hạ lo lắng, thần thật sự áy náy không thôi, thần nhất định sẽ dốc hết khả năng, không làm bệ hạ thất vọng."
Lý Trị cười gật gật đầu, nói: "Hẻm Bắc này của ngươi đúng là không làm trẫm thất vọng. Vừa rồi trẫm có đi xem sơ qua, đích xác là có chỗ đáng khen, đặc biệt là cái chợ Đào Bảo kia. Vừa rồi khi trẫm nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của chị em phụ nữa, thì không biết vì sao cũng cảm thấy vui mừng vô cùng. Trẫm còn hỏi thăm một bà lão, hỏi bà thấy thế nào về cái chợ Đào Bảo. Bà ấy nghe xong không ngờ lại khóc, cảm động đến rơi nước mắt đối với ngươi. Trẫm cảm thấy rất tò mò, một quầy hàng nho nhỏ, làm sao lại khiến bà ấy cảm động như thế.
Thế là lại tiếp tục hỏi thăm, hoá ra vì kinh đô và khu vực lân cận đều là nơi hiệp hương, nên đất đai cho dân chúng cũng không nhiều, mà nhà bà chỉ được chia 30 mẩu đất ruộng, nhưng lại có tới 5 miệng ăn, tuy mấy năm gần đây được mùa, nhưng vẫn còn rất khó khăn. Cuối cùng còn phải đi giúp những gia đình giàu có trồng trọt, như vậy mới miễn cưỡng sống qua ngày. Nhưng mà, hiện giờ đến chợ Đào Bảo mấy ngày đã kiếm được rất nhiều tiền, sô tiền kiếm được còn nhiều hơn tất cả số tiền họ kiếm được trước đây, khó tránh khỏi lại kích động như vậy."
Trịnh Thiện Hành đột nhiên đứng ra nói: "Bệ hạ, nhớ đến những năm Trinh Quán, Thái Tông Thánh Thượng từng tổ chức chuyển khoan hương về hiệp hương quy mô lớn. Nhưng thần cho rằng đây là hành động chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc. Hiện giờ dân số Đại Đường ta không nhiều lắm, thế nên đất đai vẫn còn đủ dùng, nhưng mà những năm gần đây tứ hải thái bình, dân số tăng vọt, triều đình nên co tính toán sớm, nếu không, đến lúc đó tất sẽ sinh mầm tai họa."
Lư Sư Quai nói: "Đát đai bị thôn tính, đất của địa chủ càng ngày càng tăng. Như vậy cũng có nghĩa là đất đai trong tay dân chúng càng ngày càng ít đi, triều đình nên nghĩ biện pháp giảm bớt việc đất đai bị thôn tính."
Lý Trị nghe vậy liên tục gật đầu, đang muốn hỏi kế sách, thì Võ Mị Nương đột nhiên cười nói: "Bệ hạ cần chính là yêu dân, đó là phúc của bách tính trong thiên ha, nhưng cũng cần lượng sức mà làm, việc này không phải ngày một ngày hai là giải quyết được. Bệ hạ hôm nay thật vất vả mới xuất cung được một chuyến, sao không thoải mái thả lỏng một chút, chuyện này, hay là đợi lên đại điện rồi nghị luận cho tốt."
Lý Trị sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ lại, nơi này có rất nhiều người không liên quan, mà đất đai lại là vấn đề liên quan đến mọi người trong thiên hạ. Bất kỳ một chính sách nào cũng có thể nhấc lên sóng to gió lớn, thật đúng là không nên thảo luận ở đây.
Trịnh Thiện Hành cũng mau chóng phản ứng lại, vội chắp tay nói: "Thần làm mất hứng của bệ hạ, đúng là tội không thể tha."
Lý Trị cười ha hả nói: "Cái này sao có thể trách ngươi, trẫm hiện tại chính là hi vọng các ngươi có thể gián ngôn mọi lúc, các ngươi có thể nói như vậy, trẫm cao hứng còn không kịp. Bất quá hôm nay sẽ không bàn chuyện triều chính nữa, chỉ nói về hẻm Bắc này."
Nói xong, y đột nhiên quay qua nói với Hàn Nghệ: "À, Hàn Nghệ này, hôm nay là 'Ngày phụ nữ', trẫm tới đây có phải là làm hỏng quy củ rồi không?"
Đây không phải là nói nhảm sao, lão tử cũng chỉ có thể ở trong hẻm Bắc, không thể đi ra ngoài đấy. Bất qua lời này dĩ nhiên là không thể nói ra được, Hàn Nghệ thầm nghĩ.
Lý Trị lại bổ sung: "Nhưng mà ngươi yên tâm, trẫm lần này là cải trang đi tuần, vốn cũng không để nhiều người biết, trẫm đã bảo Thiện Hành dẫn trẫm đi thông đạo chuyên dụng dẫn tới đây, vẫn chưa có người biết thân phận của trẫm."
Hàn Nghệ đảo mắt, cười ha hả nói: "Tuy trên lý thuyết là làm hỏng quy củ, nhưng thần nghĩ bệ hạ là định làm hộ hoa sứ giả cho Võ Chiêu Nghi tới đây, hiện giờ Chiêu Nghi đang có thai đó, theo tình thì có thể lý giải được, mà theo lý thì bệ hạ tới đây cũng chính là sự tán thành lớn nhất đối với 'Ngày phụ nữ' rồi. Nếu phân tích sâu hơn, thì bệ hạ tới đây chính là phúc của nữ nhân trong thiên hạ đó, thần nghĩ nữ nhân trong thiên hạ hẳn là đều sẽ cảm kích khi bệ hạ có thể tới đây."
Mọi người nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, kỳ thật Lý Trị chẳng qua hỏi vì vấn đề lễ phép thôi, chứ đâu nghĩ đến Hàn Nghệ lại có thể nói chuyện này thành hợp tính hợp lý như vậy, khiến người ta khó có thể phản bác.
Phụt!
Tiêu Vô Y cười khanh khách nói: "Bệ hạ, người vừa rồi đem Hàn Nghệ so sánh với ai vậy? Thần nhất thời quên mất rồi."
"Hả?"
Lý Trị cứng họng không biết nói gì.
Nãy nói so với Ngụy Trưng mà, sao trong nháy mắt đã biến thành Lý Lâm Phủ rồi, đây không phải là vả vào mặt Hoàng đế sao.
Nàng có phải là vợ ta không vậy, sao lại cứ thích cà khịa ta, sao không chịu nghĩ xem, có lúc nào nàng cãi thắng ta chưa. Hàn Nghệ bình tĩnh cười nói: "Vân Thành quận chúa nói sai rồi, lời này của ta tuyệt đối không phải là nịnh nọt, ta làm Giám sát Ngự Sử, cũng có trách nhiệm nhắc nhở cái hay và cái dở của thiên tử, cái được và cái mất, sao có thể chỉ nói cái dở chứ, việc nên khen thì vẫn phải khen. Bệ hạ là bậc phụ mẫu thiên ha, nữ nhân cũng là con dân của bệ hạ, chứ không phải chỉ có nam nhân. Nữ nhân đồng thời cũng là một quần thể vô cùng khổng lồ và quan trọng của Đại Đường chúng ta, bệ hạ là Thiên tử, không thể thiên vị, chỉ quan tâm đến cuộc sống nam nhân, mà cũng phải quan tâm nhiều hơn đến nữ nhân. Về công, nữ nhân cũng là con dân bệ hạ, về tư, quan tâm nữ nhân là thiên chức của nam nhân. Nghĩ đến việc Trần Thạc Chân tạo phản, tuy là đại nghịch bất đạo, nhưng bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân phát sinh, bệ hạ nên coi đây là gương, quan tâm nhiều hơn đến nữ nhân, làm một vị hoàng đế được nữ nhân yêu quý nhất từ xưa đến nay, chẳng phải là càng thêm tuyệt vời sao."
Ba người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quai nghe mà thấy choáng, lời này của Hàn Nghệ rốt cuộc là vỗ mông ngựa, hay là lời gián ngôn thẳng thắn vậy, thật đúng là không phân rõ được nữa rồi.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, lời của Hàn Nghệ vẫn rất có lý.
Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y và các nữ nhân khác, đều trầm trồ khen ngợi, hiện giờ đích xác nữ nhận được phúc lợi và chiếu cố quá ít, thiếu sự quan tâm của xã hội.
Dương Phi Tuyết lại mở miệng nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói hay lắm." Nhưng vừa mới mở miệng, nàng liền ý thức được có chút không ổn, khẩn trương dùng tay che miệng lại.
Lý Trị vừa thấy Dương Phi Tuyết, nói: "Ngươi là?"
Hàn Nghệ chặn lại nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, vị này chính là thiên kim của Dương Châu Thứ sử - Dương Phi Tuyết."
"Dương Châu Thứ sử?" Lý Trị sửng sốt, nói: "Ngươi là con gái của Dương Tư Nột?"
Dương Phi Tuyết vội vàng hành lễ nói: "Dương Phi Tuyết tham kiến bệ hạ."
Lý Trị cười gật gật đầu, lại nhìn về phía Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói rất đúng, nữ nhân cũng là con dân của trẫm, triều đình hẳn là nên coi trọng nữ nhân nhiều hơn. Vừa rồi trẫm cũng đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui vẻ của những nữ nhân kia, 'Ngày phụ nữ,' của ngươi thật sự có ý nghĩa đó, chỉ là nếu trẫm cứ chuyên chọn tới vào 'Ngày phụ nữ', e là sẽ đưa tới những lời đồn đại không hay."
Vì sao đám Trịnh Thiện Hành lại ở chỗ này chứ, còn không phải là do Lý Trị xấu hổ, nên tìm bọn họ đến yểm trợ sao. Làm một Hoàng đế, lại luôn tụ tập với đám nữ nhân, vây Gián Nghị Đại Phu thật có chuyện để nói rồi. Đây tuyệt đối không phải là lời Lý Trị muốn nghe.
Hàn Nghệ cười nói: "Bệ hạ suy xét chu toàn, Hàn Nghệ bội phục vạn phần, nhưng thần cho rằng Chiêu Nghi cũng có thể đại biểu bệ hạ đến đây, thị sát dân tình, quan tâm đến nữ nhân, vì nữ nhân trong thiên hạ mà tránh thủ thêm càng nhiều thiên ân. "
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Trịnh Thiện Hành đều quái dị.
Ngày cả Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y, Thôi Hồng Lăng trong mắt cũng hiện lên sự quái dị khó hiểu.
Đừng thấy Hàn Nghệ nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng nếu những lời này mà để cho Hoàng hậu nghe được, thể nào cũng muốn giết Hàn Nghệ.
Đây là việc Chiêu Nghi có thể làm sao?
Chỉ có quốc mẫu một nước mới có thể đại biểu Hoàng đế, mẫu nghi thiên hạ, làm gương cho nữ nhân trong thiên hạ.
Cái này rõ ràng là quá phận rồi!
Võ Mị Nương nghe vậy hiển nhiên là cảm thấy vui mừng không thôi, nàng và Hàn Nghệ tuy không giao lưu nhiều lắm, số lần gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng thật sự rất ăn ý, ngay cả trao đổi bằng mắt cũng không cần, là đã có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương. Cứ thế kẻ xướng người họa, nói tốt cho đối phương mà không để lại dấu vết gì. Kỳ thật làm sao Lý Trị có thể nghĩ đến chuyện tới hẻm Bắc này chứ, chẳng lẽ là thật sự đến thị sát hay sao, tám chín phần mười là do Võ Mị Nương giật giây Lý Trị tới, Võ Mị Nương làm như vậy là vì cái gì, còn không phải là muốn dùng cách này để đạt được sự ủng hộ của nữ nhân sao.
Hơn nữa Võ Mị Nương hiện giờ đang có thai, Lý Trị có thể không chiều nàng ta sao.
Hàn Nghệ sao có thể không rõ trong lòng, lời hắn nói chính là những gì Võ Mị Nương đang muốn trong lòng.
Lý Trị cười ha hả nói: "Như thế cũng được nhỉ, chỉ là không biết Chiêu Nghi có nguyện ý vì trẫm mà hao tâm tổn sức không?"
Mọi người nghe vậy đều cả kinh.
Hàn Nghệ nói như vậy, ngươi có thể nói là hắn vô tri, nhưng Hoàng đế nói như vậy, đây là đại biểu cho cái gì chứ?
Chỉ là lời Lý Trị nói cứ giống như là đang nói đùa vậy, không ai dám khẳng định là y đang đồng ý với lời ám muội này của Hàn Nghệ, hay là có ám chỉ gì khác.
Duy chỉ có Hàn Nghệ và đương sự Võ Mị Nương là biết tâm tư của Lý Trị, Võ Mị Nương là người luôn ở bên gối Hoàng đế, sao không biết được Hoàng đế đang nghĩ gì trong lòng. Còn Hàn Nghệ là kẻ đã từng học tâm lý học, lúc Lý Trị nói những lời này, trong mắt có chút ngập ngừng, nghĩ thầm, nhìn không ra vị Hoàng đế này cũng rất giảo hoạt đấy, lời nói nước đôi cũng biết dùng, làm mọi người suy đoán đến hồ đồ, đến lúc đó có người bất bình vì Hoàng hậu, thì y cũng có thể giả bộ hồ đồ nha.
Võ Mị Nương kiềm chế hưng phấn trong lòng, rất ôn hoà nói: "Nếu có thể phân ưu vì bệ hạ, đó là phúc của thần thiếp, cũng là bổn phận của thần thiếp, thần thiếp sao lại không muốn, đừng nói chi đến việc có ý nghĩa như vậy, cho dù là mài mực cho bệ hạ, đó cũng là vinh hạnh của thần thiếp."
Lời này nói rất có trình độ nha, vừa cho thấy những suy nghĩ trong lòng, vừa không biểu hiện ra ý đồ, cho dù làm người đứng đầu nữ nhân thiên hạ, thì vẫn là kẻ mài mực cho bệ hạ, đây đều là vì quân phân ưu, đối với ta mà nói, không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Nữ nhân này quả thật là không đơn giản!
Nguyên Mẫu Đơn thầm nhủ trong lòng, lại bắt đầu cân nhắc xem trong cuộc chơi này, ai mới là người cười đến cuối cùng.
Bản chất của Nguyên gia là chủ nghĩa cơ hội, bọn họ không có quan điểm rõ ràng, mà là không ngừng chọn lựa thế lực trong triều, sở dĩ có thể phát triển mạnh như vậy, chính là vì mỗi một lần bọn họ đều có thể chọn đúng phe.
Lý Trị chân thành nói: "Thế nhưng hiện giờ nàng đang mang thai, đừng có làm việc quá mức đấy."
Hóa ra ngươi đến chỗ ta là để diễn màn ân ái à! Thật là buồn nôn mà, hiện tại vợ lão tử đứng bên cạnh, mà ta còn không thể diễn ân ái, ngược lại còn giả làm kẻ thù đó. Đều là nam nhân mà sao lại có sự khác biệt lớn như thế. Hàn Nghệ không khỏi liếc nhìn Tiêu Vô Y, nào ngờ Tiêu Vô Y lại vừa lúc nhìn lại, ánh mắt hai ta chạm nhau, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Lý Trị đột nhiên nói: "Đúng rồi, nghe nói hôm nay còn có một buổi biểu diễn thời trang?"
Hàn Nghệ nói: "Đúng vậy ạ, vi thần và tiệm vải Từ Cửu ở chợ Tây cùng mở một tiệm quần áo, hơn nữa cũng sáng tạo ra một số phục sức mới, buổi biểu diễn thời trang này nói đơn giản chính là trình diễn những phục sức mới làm ra này."
Võ Mị Nương cười tủm tỉm nói: "Nói vậy những phục sức mới này là do ngươi nghĩ ra sao?"
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Thần thật ra cũng có bỏ chút sức lực."
Lý Trị ngạc nhiên nói: "Không thể tin được ngươi còn có thể làm y phục cho nữ nhân đấy."
Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: "Bệ hạ, cái này ít nhiều là nhờ thê tử của Hàn Nghệ đấy."
Chết mẹ, xong rồi!
Trên trán Hàn Nghệ tức khắc đổ mồ hôi hột.
Lý Trị tò mò hỏi: "Là sao?"
Trịnh Thiện Hành cười nới: "Sở dĩ Hàn Nghệ tinh thông nhiều việc, là vì thê tử hắn cái gì cũng không biết làm, vì vậy Hàn Nghệ chỉ có thể một người kiêm nhiều việc."
Đại ca à, ngươi không hiểu thì đừng nói bậy nha! Nữ ma đầu sẽ giết ngươi đấy. Hàn Nghệ sắp khóc muốn chết rồi, chỉ thấy sau lưng như bị kim chích, có ánh mắt ai đó đang liếc qua. Vừa quay lại thì quả nhiên cảm giác là chính xác, chỉ thấy mặt Tiêu Vô Y đen sì, đôi mắt lấp loé hàn quang, đây là muốn giết người rồi á!
Cái này cũng không thể trách hai người Vương, Trịnh được. Chỉ là tại lúc trước Hàn Nghệ đã nhiều lần lấy Tiêu Vô Y ra để giải thích tại sao mình là một thiên tài, nên đã lưu lại cho người ta ấn tượng sâu sắc.
"Thật vậy sao?"
Lý Trị sửng sốt, cười ha hả nói: "Đều nói một nữ nhân quý ở sự hiền lành và thông tuệ, bây giờ xem ra cũng không hẳn thế, ngu thê cũng có cái tốt của ngu thê nha!"
"Bệ hạ, chẳng lẽ ngài đã gặp thê tử của Hàn Nghệ rồi sao?"
Tiêu Vô Y quả thực là không nhịn được nữa, không cần biết ngươi là Hoàng đế cái lông gì, cứ thế mở miệng hỏi.
Lý Trị lắc đầu nói: "Thật ra trẫm cũng chưa từng gặp."
Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: "Nếu chưa từng gặp vậy thì bệ hạ dựa vào đâu mà nói thê tử Hàn Nghệ là ngu thê, bệ hạ là ngôi cữu ngũ, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu lời này mà truyền ra ngoài, thì đến khi thê tử Hàn Nghệ vào Trường An rồi, thiên hạ bách tính không phải sẽ tuân theo hoàng mệnh, gọi nàng ấy là ngu thê thì sao, lời này rõ ràng là bất công với cả hai vợ chồng Hàn Nghệ." Nói xong nàng còn lẩm bẩm một câu: "Mới vừa rồi còn nói cái gì mà phải quan tâm nữ nhân trong thiên hạ nhiều hơn."
Hàn Nghệ nghe mà mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, mới vừa rồi chỉ là thức mở đầu, bây giờ là chính thức bạo phát. Tuy không dùng vũ lực gì, nhưng đây là đang khịa Hoàng đế, nếu không uống say, ai lại dám nói như vậy. Thế là con ngươi liếc trái liếc phải, thấy đám Trịnh Thiện Hành đều nín cười, trong lòng biết bọn họ chắc chắn là đã quen với thói hung hãn của nữ ma đầu, cũng không thấy có mưu nị gì, không khỏi yên lòng.
Dương Phi Tuyết tuy biết nguyên nhân trong đó, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Tiêu Vô Y từng lừa dối nàng, nói sở dĩ nàng ấy ở Dương Châu làm thê tử của Hàn Nghệ, là để tránh né truy sát. Nhưng dù gì Tiêu Vô Y cũng từng gả cho Hàn Nghệ, mặc dù là giả, nhưng nàng biết thê tử mà bọn họ nhắc đến, chính là Tiêu Vô Y, bởi vậy cũng hiểu được vì sao Tiêu Vô Y lại nói thế.
Lý Trị cũng buồn bực trong lòng. Mình đắc tội nữ ma đầu này chỗ nào chứ, nhưng y sẽ không phát cáu với Tiêu Vô Y, bởi vì y quá hiểu Tiêu Vô Y rồi, nàng chính là một người như vậy, lời nói chua ngoa, trong lòng lương thiện, thế là cười ha hả nói: "Vô Y nói đúng, là trẫm lỡ lời rồi, Hàn Nghệ, thật là xin lỗi."
"Không sao, không sao, thê tử của thần tuy là nữ nhân, nhưng lại có trí tuệ của nam nhân, sao lại bụng dạ hẹp hòi, so đo mấy cái này chứ. Thần nghĩ nếu vợ thần nghe được những lời này của bệ hạ, nhất định sẽ cảm thấy rất hãnh diện." Hàn Nghệ cười nói: "Đúng, thê tử của thần mặc dù không thạo việc nhà, nhưng đây cũng chính là điểm đáng để người khác hâm mộ ở nàng ấy, bởi vì nàng ấy có một trượng phu nguyện ý xuống bếp nấu cơm vì nàng ấy, nguyện ý khâu vá cho nàng ấy, thử hỏi trong thiên hạ này, có ai hạnh phúc hơn nàng ấy không?"
Tiêu Vô Y nghe được lời này, chỉ cảm thấy quái quái, nửa ngọt ngào nửa tức giận, nếu không có cái câu bụng dạ hẹp hòi phía trước, thì chỉ sợ đã bị những lời êm tai này làm cảm động rồi.
Lý Trị nghe vậy gật gù, nói: "Lời này ngược lại cũng có lý."
Bỗng nhiên Võ Mị Nương bật cười khanh khách.
Lý Trị hiếu kỳ hỏi: "Nàng cười gì vậy?"
Võ Mị Nương nói: "Bệ hạ, ngài còn không nghe ra sao, đây là Hàn Nghệ đang khoe khoang đấy."
Lý Trị thoáng sửng sốt, đột nhiên chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Đúng nhỉ, ngươi là đang lợi dụng thê tử để thổi phồng chính mình."
Tiêu Vô Y cũng phản ứng lại, dù nàng có là nữ nhân hạnh phúc nhất, thì công lao chắc chắn cũng là của Hàn Nghệ, làm gì có nửa xu quan hệ đến nàng. Mọi người chỉ biết ca ngợi Hàn Nghệ là một trượng phu tốt, làm gì có ai nhớ đến nàng đâu! Nói không tốt mọi người còn có thể bất bình vì Hàn Nghệ, một nam nhân tốt như vậy không ngờ lại lấy một thê tử không ra gì, đúng là ủy khuất cho mình mà, thế là không khỏi tức giận đến ngứa cả răng, nếu không có Võ Mị Nương nhắc nhở, suýt nữa đã bị hắn lừa rồi.
Đệch, lại bị nhìn ra rồi, Hàn Nghệ lập tức nói: "Bệ hạ nói quá lời rồi, cái này có gì mà lợi dụng gì chứ, thần chỉ là nói sự thật thôi mà." Nói xong, hắn liền a lên một tiếng, nói: "Buổi biểu diễn thời trang sắp bắt đầu rồi."
Hùng Đệ ngây ngây ngô ngô nói: "Hàn đại ca, còn sớm mà."
Tiểu Béo, đệ theo ta lâu như vậy rồi, mà đến bản lĩnh đánh trống lảng cũng không học được gì sao, trời ạ! Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt, liếc Tiểu Béo nói: "Nếu còn sớm như vậy, sao đệ không về nhà đọc sách thêm một chút đi."
Hùng Đệ gặp nhiều người ở đây như vậy, tính ham chơi nổi lên, sao mà chịu đọc sách được chứ, nói rất chân thành: "Hàn đại ca, giờ đọc sách cũng đã qua rồi."
Lời vừa nói ra, mọi người liền bật cười ha hả.
Truyện [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) : chương 374: quá phận
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
-
Nam Hi Bắc Khánh
Chương 374: Quá phận
Danh Sách Chương: