Một người có tu vi Niết Bàn cảnh trung giai dường như là đầu lĩnh trong mười hai người dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nam người. Từ tin tức mà bọn họ nhận được, đám người tới đây có hơn chục người, mà trước mắt bọn họ có năm người mà thôi.
Sưu.
Cùng lúc, người đầu lĩnh có tu vi Niết Bàn cảnh trung giai đột nhiên bóp nát một khối ngọc giản trong tay.
- Không hợp tác sao?
Ngay khi Lục Lâm Thiên nói xong, thân ảnh dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi xuất thiện trước mặt thanh niên đầu lĩnh có tu vi Niết Bàn cảnh trung giai, một đạo quyền ấn dùng xu thế như sấm sét xuyên thủng không gian, phong tỏa không trung, lập tức mang theo kim quang rực rỡ, nặng nề đánh vào trên ngực thanh niên đầu lĩnh này.
Phanh.
Không có một chút đình trệ nào, thậm chí còn chưa có ai kịp phản ứng, tốc độ này thực sự quá nhanh, nhanh tới mức người có tu vi Niêt Bàn cảnh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Mà trên ngực thanh niên đầu lĩnh kia lập tức vang lên âm thanh xương cốt đứt gãy.
Phụt.
Thân hình thanh niên đầu lĩnh có tu vi Niết Bàn cảnh trung giai này lập tức va vào một cây đại thụ sau lưng, đυ.ng nát hai cây đại thụ phía sau, lúc này miệng mới phun ra một ngụm máu tươi, thân hình rơi xuống mặt đất, cũng không biết sống hay chết.
- Có không ít người tới đây, động thủ, tốc chiến tốc thắng.
Lục Lâm Thiên lần nữa hành động, quanh thân có quang mang phô thiên cái địa tuôn ra. Trong núi rừng lập tức nặng nề, mười một người còn lại còn chưa kịp có phản ứng đã bị trói buộc.
Sưu Sưu.
Cùng lúc, bốn người Vô Tướng, Thái A, Vu Mã Tam giới, Lý Cụ nhanh chóng hành động.
Rầm rầm rầm.
Âm thanh trầm đυ.c vang lên, lâp tức vang vọng trong núi rừng, không ít đại thụ che trời bị đυ.ng nát.
Sưu Sưu Sưu Sưu.
Trên không trung phía xa cơ hồ cùng lúc có số số thân ảnh đáp xuống mảnh núi rừng bị phá hủy bừa bộn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt đám người vừa đến lập tức đại biến, trong bốn người dẫn đầu có hai nữ tử xinh đẹp chính là Mỵ Cơ và Mị Linh, đôi mắt xinh đẹp của hai người nhìn chung quanh, con mắt khẽ đảo, sắc mặt lập tức khó coi.
Chỉ thấy lúc này trước mặt mọi người là mười hai thanh niên, toàn thân bị người ta cấm chế, thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị buộc vào trên chạc cây, máu tươi đầm đìa, khí tức suy yếu, nhẫn trữ vật trên tay dường như đã bị cướp đi.
- Đội trưởng, người xem, phía trên có chữ.
Một thanh niên áo trắng nhìn một cây đại thụ che trời bị tước vỏ, bên trên có mấy chữ to viết bằng máu tươi, bên trên có viết sáu chữ:
- Trò chơi vừa mới bắt đầu.
- Nhanh, nhanh giải cấm chế trên người bọn họ, cho bọn họ mặc y phục, một đám phế vật.
Sắc mặt Thanh Khải âm trầm, không cần đoán cũng biết việc này ngoại trừ đám người Lục Lâm Thiên kia ra cũng không còn có ai khác.
- Đội trưởng, không giải được cấm chế, thực lực người ra tay rất mạnh, muốn phá giải dường như bằng vào thực lực của chúng ta dường như còn chưa đủ.
Một thanh niên bay lên trên không trung, cố gắng phá giải cấm chế trên thân hình một người của Tuần Tra đội, thế nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra đối phương cố ý bố trí cấm chế rất mạnh, khiến cho hắn không có cách nào cởi bỏ.
- Chúng ta cũng không giải được, cấm chế được bố trí quá mạnh mẽ.
Không ít người của Chấp pháp đội tiến lên muốn giải cấm chế cho người của Tuần tra đội, thế nhưng lại phát hiện ra không có cách nào phá bỏ cấm chế.
- Đáng hận.
Thanh Khải nhìn qua mười hai thanh niên trần như nhộng của Chấp pháp đội, còn bị cấm chế, hai mắt giận dữ cơ hồ như toát ra lửa. Lục Lâm Thiên này và Thái A dường như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Chấp pháp đội, quang minh chính đại kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn hắn.
Sưu Sưu.
Cũng vào lúc này, Thanh Khải, Tùng Liệt, Mỹ Cơ, Mị Linh, trong tay bốn người nhanh chóng có một khối ngọc giản đang chớp động, ánh mắt bốn người lập tức nhìn về phía một thâm sơn đằng xa.
- Lại có Tuần tra đội gặp bất trắc, Tùng Liệt, bốn người đội các ngươi lưu lại chiếu cố đám người này, ta cùng Mị Cơ, Mĩ Linh đuổi theo Lục Lâm Thiên kia.
Thanh Khải vừa mới dứt lời, thân hình lập tức phá không rời đi.
Sưu Sưu.
Ba Chấp pháp đội, tổng cộng mười lăm người lập tức biến mất tại chỗ không thấy.
Tùng Liệt nhìn đám người Thanh Khải, Mị Linh, Mỵ Cơ rời đi, ánh mắt âm trầm nhìn qua mười hai người Tuần Tra đội trần như nhộng đằng sau, trong mắt có chút chán ghé và xem thường nói:
- Tìm y phục đắp lên thân hình bọn họ, một đám phế vật.
- Không cần mặc y phục cho bọn chúng, dù sao các ngươi cũng không có ai may mắn thoát khỏi.
Ngay khi Tùng Liệt nói xong, một đạo âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Tùng Liệt, sát khsi âm trầm ăn mòn linh hồn kéo tới.
Sưu.
Sắc mặt Tùng Liệt đột nhiên đại biến, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, thân hình nhanh chóng lui lại.