Lúc trước những thanh kiếm bị hắn cầm đều trực tiếp gãy, nhưng thanh này lại có vẻ khác biệt. Nó chống chọi được rất lâu và cuối cùng hóa thành tro tàn chứ vẫn không có gãy luôn như bình thường.
Quá trình ấy giống như là một sự thử thách nào đó của thanh đoạn kiếm bị phong ấn sâu trong người hắn với thanh đạo binh kia.
Xem ra cái gọi là thể đoạn kiếm cũng không phải là gãy kiếm thật. Nếu được thanh đoạn kiếm trong cơ thể mình chấp nhận thì mới có thể được mình nắm trong tay, không liên quan gì đến chất liệu của nó hết.
Táng Hoa không phải vì là kiếm gỗ nên mới có thể tránh thoát, mà do bản thân nó có lai lịch phi phàm.
Tiếc là, thanh kiếm kia có thể chống chọi được dòng thời gian, nhưng lại không thể tránh thoát được thể đoạn kiếm của mình.
Vậy thì có vẻ mảnh chiến trường này vẫn còn vài thứ tốt, không đến nỗi chẳng có gì như lời Trần Tầm nói. Giờ, hắn vẫn chưa đột phá Thiên Phách nhị trọng thiên, đến Thương Long Thất Tú gặp phải đám người cạnh tranh cỡ Trần Tầm thì vẫn hơi quá sức.
"Cứ tìm xem tiếp đã".
Lâm Nhất quyết định tiếp tục tìm kiếm trong khu vực này.
Sau khi đi sâu vào trong, khu vực này cũng trở nên nguy hiểm hơn, có rất nhiều xác chết biến dị. Trước khi chết, họ chưa đạt tới Tinh Quân, chết rồi bị ma khí xâm nhập vào người hóa thành ma cương, hoành hành ở khu vực bên trong.
Ầm!
Khi Lâm Nhất sắp tiến vào khu vực trung tâm thì trên một tảng đá bỗng dưng bay đến mấy bóng người đen thui, kéo theo từng cơn gió xoáy xông thẳng về phía Lâm Nhất.
Chát! Chát! Chát!
Giữa không trung còn lơ lửng rất nhiều xác chết với vẻ mặt dữ tợn, chúng vô cùng giống những con ma cương đã gặp ban nãy. Chắc hẳn thực lực của đám dị tộc kia phải cực kỳ mạnh mẽ, võ giả sau khi bị họ giết chết sẽ biến thành dáng vẻ của dị tộc.