Rất nhiều xác chết dị tộc đều có một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay cái giữa trán, ngay khi bọn họ xông tới đã lập tức bị một ngón tay của kẻ địch đâm thủng và cướp đi tính mạng.
Lâm Nhất liếc mắt một cái đã dừng lại trên tảng đá khổng lồ kia, chính giữa có một xác chết của một ông lão áo xanh đang đứng đầy hiên ngang bất khuất.
Vẫn có thể nhìn rõ được quần áo trên người, thấp thoáng còn có thể thấy được long văn vờn quanh. Chỉ từ quần áo thôi là đã đoán được trước đây ông ta đến từ một thế lực cực kỳ siêu đẳng.
Càng khiến người ta kinh ngạc là dù đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng xung quanh ông ta vẫn tỏa ra một khí thế cực kỳ khủng bố.
Khí thế ấy trông như một luồng long uy, chắc cũng chỉ có nó mới khiến ông ta chết lâu như vậy rồi mà vẫn giữ được phong mang sắc bén như thế.
"Quả nhiên! Đúng là không y như những gì ta đoán, đây là một vị còn ở trên Tinh Quân".
Lâm Nhất đứng ở một chỗ trên tảng đá khổng lồ kia, khẽ nói.
Vèo! Vèo! Vèo!
Càng ngày càng nhiều có nhiều bóng người thoát khỏi sự đeo bám của ma cương xuất hiện trong khu vực này. Ngay khi nhìn thấy bóng người áo xanh trên tảng đá khổng lồ kia thì trong mắt đều toát ra nét kinh ngạc và hít ngược một hơi.
"Đây là một vị có cảnh giới bên trên Tinh Quân!"
"Không giống lắm, hình như mới đột phá Thần Đan thôi..."
"Không ngờ hai ta lại gặp lại nhanh như vậy, nếu giờ ngươi rời khỏi thì ta đây có thể để ân oán trên quảng trường Thánh Đàn qua một bên trước", Từ Khuyết đã sớm phát hiện ra Lâm Nhất, mặt mày lạnh lẽo, khoanh tay trước ngực, trên trán thấp thoáng vẻ kiêu ngạo.