Từ Khuyết vừa dứt lời, hơn mười người của giới vực Ma Sa đã sớm tản ra lập tức bùng nổ ra chân nguyên cuồn cuộn.
Giết!
Hơn mười bóng người trực tiếp đạp nát tảng đá dưới chân, thế công mạnh mẽ lập tức bao vây Lâm Nhất.
"Kiếm uy Thương Long!"
Mặt mày Lâm Nhất lạnh lẽo như băng, chợt nghĩ, kiếm ý bàng bạc hóa thành bóng Thương Long gào thét xuất hiện, thoáng chốc đã bọc lấy quanh người.
Gào!
Cùng tiếng rồng ngâm khủng bố, hơn mười người xông tới lập tức lún vào kiếm ý. Thương Long bơi lội gào thét, thoáng chốc đánh bọn họ bay tán loạn, vội vàng bỏ chạy.
Từ Khuyết hết sức sợ hãi, hoàn toàn không đoán được nhiều tinh anh của giới vực Ma Sa như vậy lại đối phó Lâm Nhất mà đến gần hắn thôi cũng làm không được, bèn vội vàng quát: "Đừng hoảng, cùng nhau ra tay, đánh nát kiếm ý quanh người là được".
Nhưng hắn ta vừa nói xong thì kiếm uy Thương Long đã ầm ầm nổ tung, trực tiếp đánh bay hơn mười người kia ra ngoài.
Một bóng người màu xanh nhanh như chớp tới gần, kiếm ý Thương Long bàng bạc lập tức chui vào trong cánh tay Lâm Nhất. Thoáng chốc, có một bàn tay đập thẳng vào ngực hắn.
Ầm!
Trong tiếng nổ như sấm rung chớp giật, cơ thể Từ Khuyết lập tức lùi lại, tim gan phèo phổi quay cuồng lộn tùng phèo. Sắc mặt hắn ta hoảng sợ không thôi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Tuy một chưởng kia không có đánh nát chân nguyên hộ thể của hắn, nhưng kiếm ý khủng bố kia vẫn thẩm thấu vào.
"Chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi ư?"
Trong mắt Lâm Nhất toát ra vẻ cười cợt, nhàn nhạt nói: "Có vẻ chút thực lực ấy của ngươi, còn không bằng cả Liễu Mộ".
"Để ta giữ chân hắn, các ngươi tản ra hết đi, rồi tấn công hắn ngoài phạm vi của kiếm ý".
Tên này... đúng là vô liêm sỉ mà.