Trong mắt Lâm Nhất chợt lóe lên vẻ sắc lạnh, lập tức định lấy ra kiếm ý Thông Thiên, một kiếm chết chết đối phương.
Song ánh mắt hắn lại lập lòe, do dự một lát cuối cùng vẫn không ra tay.
Trước mắt, còn không phải là lúc sử dụng con bài chưa lật đó, tạm thời chơi đùa với hắn trước chút đã.
Chỉ một lát sau, cả hai đã đánh với nhau hơn mười chiêu. Dưới đòn tấn công của một đám người, kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.
"Chậc chậc, để ta xem coi ngươi còn có thể cầm cự đến lúc nào".
Mắt thấy thắng lợi đang đến, Từ Khuyết nhe răng cười, lạnh lùng nói.
Phụt!
Nhưng lời nói của hắn ta còn chưa dứt thì đằng sau đã truyền đến từng tiếng hét thảm, không ngờ lại là ngựa Huyết Long chạy đến. Nó cầm lưỡi dao ảo, không ngừng dịch chuyển trong không trung, nơi đi qua máu tươi bắn ra như suối.
Chân nguyên hộ thể của đám tinh anh thuộc giới vực Ma Sa y như một tờ giấy mỏng trước lưỡi dao ảo.
"Khốn kiếp, sao con mèo đó lại đến đây!"
Giờ đây, Từ Khuyết quả thật sợ hãi đến cùng cực. Hắn ta dám ra tay với Lâm Nhất là vì ngựa Huyết Long không có mặt ở đây, nghĩ bụng có thể ỷ vào số đông trực tiếp khiến Lâm Nhất tiêu hao đến chết.
Sự thật cũng đúng là như thế, trong tình huống mà Lâm Nhất không dùng đến con bài chưa lật thì quả thật đã bị dồn đến có chút chật vật.
Nhưng giờ, ngựa Huyết Long lại chạt tới, tức thì phá hủy kế hoạch của hắn ta nên trong lòng chợt nảy ra ý muốn rút lui.
"Đi được chắc?"
Không có hơn mười người đằng xa làm phiền, kiếm ý vốn hơi ảm đạm đi trên người Lâm Nhất chợt bùng nổ, tỏa ra khí thế Phong Lôi kinh người.
Kiếm ta tức Thương Long, kiếm xuất kinh Phong Lôi!
Ầm ầm!
hiện đằng sau, lòng bàn tay tự thành một giới, ấn ký xa xưa giống như ánh mặt trời sáng lấp lánh lập tức chiếu sáng cả một mảnh không gian tỏa sáng rực rỡ.