Tất cả mọi người có thể đoán Phong Huyền Dực không thể nào bị một chưởng của Lâm Nhất đánh cho bị thương nặng đến nỗi không còn sức để đánh tiếp.
Nhưng hiển nhiên cũng không ngờ được thực lực chân chính của đối phương lại khủng bố đến mức đó. Áp lực kia khiến người ta tuyệt vọng, không dám nhìn thẳng vào và chẳng sinh ra nổi lòng chống cự.
"Mạnh thật!"
Giữa không trung, sắc mặt Lâm Nhất cũng hơi nghiêm trọng, sâu trong mắt lập lòe kiếm ý, thấm thúy như biển.
Tên kia đúng là khá khó nhằn, ý chí Hỏa Diễm của hắn ta đã sắp đến tam phẩm, nhưng đây vẫn là thứ yếu. Cảnh giới của ý chí võ học rất quan trọng, song quan trọng nhất vẫn là trình độ. Trình độ của tên kia lại khá cao.
Chẳng hạn như Lâm Nhất, cùng là kiếm ý Thông Linh viên mãn nhưng hắn lại đè bẹp đối phương mà không hề áp lực.
Trình độ ở mặt ý chí Hỏa Diễm của Phong Huyền Dực cũng không thấp hơn hắn. Ngoài ra, chắc chắn đối phương cũng sở hữu một môn võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả, luyện hóa số lượng đan Tinh Thần cũng không ít hơn là bao, công pháp tu luyện lại càng khỏi phải nói, chắc hẳn cũng là võ học Tạo Hóa cấp cao.
Nếu hỏi bản thân Lâm Nhất có ưu thế gì thì có lẽ là lúc bắt đầu đột phá lên Thiên Phách, hai đợt kiếp Thiên Phách hắn đều dùng đan Tinh Thần.
Đối phương ít nhất phải Thiên Phách tam trọng thiên mới luyện hóa đan Tinh Thần, xét về độ vững chắc của nền móng thì hắn ta chắc chắn không bằng Lâm Nhất.
Dưới tình huống vẫn chưa để lộ át chủ bài, dù so sánh thế nào thì sức chiến đấu của Lâm Nhất đều yếu hơn đối phương rất nhiều. Nhưng, Lâm Nhất không phải một mình, hắn có ngựa Huyết Long giúp, anh em đồng lòng nên hoàn toàn không cần sợ hắn ta.
Để xem ai thiếu kiên nhẫn để lộ át chủ bài trước!
"Đường đường công tử Táng Hoa lại chỉ có chút năng lực ấy thôi à? Đánh tay đổi còn phải khiến cho ma sủng đến giúp thì không khỏi hơi vô sỉ quá rồi đấy".
Nhưng hắn lại liên hợp với con ma sủng thì đúng là khá đau đầu. Thế nên, hắn ta mới chế giễu đối phương.