Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, trên mặt toát ra vẻ cười cợt, lạnh lùng nói: "Xin lỗi nhé, hình như ngươi nghĩ nhầm một chuyện rồi, nó cũng không phải ma sủng của ta. Nó là bạn, là người anh em cùng sống cùng chết với ta. Hai người chúng ta rất ít liên hợp, Phong Huyền Dực ngươi phải thấy hãnh diện mới đúng!"
Câu ấy lại lời nói thật, nếu không phải tình trạng gấp gáp thì thường Lâm Nhất sẽ không gọi ngựa Huyết Long và nó cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Nhưng nếu ai đe dọa đến Lâm Nhất thì nó chắc chắn sẽ cược cả tính mạng cũng phải bảo vệ hắn cho bằng được.
Bất kể là tình cảm vào sinh ra tử với nhau của cả hai hay là trước khi Nguyệt Vi Vi đi có làm nó phải hứa đi nữa thì ngựa Huyết Long đều không cho phép người khác bắt nạt Lâm Nhất, tuyệt đối không!
Trong lúc cả hai nói chuyện, ngựa Huyết Long đứng trên vai Lâm Nhất một tay nắm đao Hư Ẩn, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt đen bóng hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm trọng và quyết tâm, thôi thúc uy áp trên người đến cực hạn cùng Lâm Nhất chống chọi lại với uy thế khủng bố giống như biển rộng từ quả cầu lửa của đối phương.
"Ta đây đúng là phải cảm ơn ngươi rồi!"
Mặt mày Phong Huyền Dực âm trầm, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
Quả thật đối phương hợp tác với nhau rất là khó nhằn, nhưng bảo Phong Huyền Dực từ bỏ truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung thì hắn ta lại không làm được.
Để ta xem thử coi rốt cuộc thì ngươi có con bài chưa lật nào.
Vèo!
Trong mắt Phong Huyền Dực lóe lên vẻ lạnh lẽo, quyết định ép cho đối phương phải dùng ra con bài chưa lật của mình.
"Huyền Viêm Quyết, chiến giáp Hỏa Phụng!"
Hai tay Phong Huyền Dực dùng một tốc độ mà mắt thượng không thể thấy được kết một cái ấn từ xa xưa. Bên ngoài cơ thể chợt tỏa ra một vầng sáng đỏ, rực rỡ lấp lánh.
Ở trước mặt con phượng hoàng khổng lồ, Lâm Nhất trông có vẻ khá nhỏ bé giống như thoáng chốc sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.