*Chương 46 : Xung đột giữa mẹ và các con gái
Ngày hôm nay, có một cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra trong một căn phòng của nhà trọ Deficit House.
"(ánh mắt long lanh)..."
"..........."
Sophie đang nhìn chằm chằm vào cô, với con chim xanh trên tay cô bé. Như thể con bé muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt đã thay lời con bé rồi.
Đứng cạnh cô chị của mình, Tio cũng đang im lặng nhìn mẹ của mình, con chim với bộ lông màu đỏ thắm đang thoải mái lăn lộn trên mái đầu của bé. Và đôi mắt long lanh của cô bé cũng đang thể hiện một sự tha thiết không hề kém.
-"Nè , mama ơi, như vậy không được sao?" (Sophie)
-"...Dĩ nhiên là không." (Shirley)
"........"
"Hai...hai đứa có dùng ánh mắt long lanh đó cũng không làm mẹ thay đổi được đâu." (Shirley)
Người phụ nữ đang cố né tránh những ánh mắt chằm chằm của các con gái cô , trong khi mồ hôi đang chảy ròng ròng này chính là niềm tự hào của Guild Mạo Hiểm Gia, nữ kiếm sỹ mạnh nhất trong hàng ngũ của Guild với biệt danh "Bạch Quỷ Kiếm".
Một nữ mạo hiểm gia có thể đối đầu với cả một Long Vương mà mặt không chút sợ hãi nào, nay lại cảm thấy thực sự choáng ngợp trước những đối thủ đang ở trước mặt cô lúc này.
(Ah... Sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ...?) (Shirley
Bình thường thì giữa mẹ và các con gái thân nhau cứ như thể bạn tâm giao với nhau vậy, nhưng bây giờ ở gia đình này đang xảy ra rạn nứt lớn.
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Họ đã sống cùng nhau hơn 10 năm rồi, nên họ cũng có tranh luận với nhau nên ăn gì cho bữa tối nay hay chuyện có làm bài tập về nhà hay không một vài lần trong quá khứ.
Nhưng lần này là chuyện hoàn toàn khác.... Đây là một vấn đề nghiêm trọng có thể ảnh hưởng đến tương lai của hai đứa, nên mẹ của chúng thấy lo lắng cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng dường như các cô con gái thì lại không để tâm lắm đến sự thay đổi đó.
-"Heeey, sao lại không được ạ?" (Sophie)
-"Mm... Bọn con sẽ chăm sóc chúng cẩn thận mà." (Tio)
-"Uuuuuu......." (Shirley)
Có điều, đây không phải là một cuộc đối đầu có lợi cho Shirley. Những giọt nước mắt long lanh trên đôi mắt của lũ trẻ, khiến cô cảm thấy mình như một mạo hiểm gia tân binh đang bị nhìn chằm chằm xuống bởi một con rồng vậy.
Bình thường Sophie và Tio thường rất hay đối lập lẫn nhau, nhưng sao lần này lại có thể đồng tâm nhất trí cùng nhau, cứng đầu chống đối lại bà mẹ của chúng như vậy.....? Tất cả nguồn cơn cho cuộc xung đột này , diễn ra khi gia đình của Shirley quyết định trở lại nhà trọ Deficit House sau vụ lùm xùm ở Guild.
Vì không có cách nào để giải quyết triệt để chuyện này ngay lập tức, và Shirley cũng không thấy được có nguy hiểm gì từ hai con chim đó bằng đôi mắt siêu nhiên của mình, vậy nên cô và hai cô con gái quyết định về nhà trọ Deficit House, cùng với cả hai chú chim đang thoải mái nằm gọn trên mái đầu của cặp song sinh.
Họ không có lựa chọn nào ngoài việc phải chăm sóc cho hai con chim này trong một thời gian, vì lúc này hai cặp song sinh đã trở nên không thể tách rời, nhưng Lisa, Chelsea và Mira vẫn có chút lo lắng.
――――"Umm, vậy có ổn không ? Sophie và Tio đang sống ở nhà trọ, phải không?" (Mira)
――――"Thường thì, cậu không thể giữ động vật trong nhà trọ, đúng không?" (Chelsea)
――――"Nếu như thế, mình có thể xin bố cho hai cậu tá túc tại nhà mình trong một khoảng thời gian...nếu hai cậu muốn...?" (Lisa)
Cho dù bà mẹ của chúng ta rất vui khi các con gái của cô có được những người bạn tốt bụng như vậy, nhưng cô vẫn nói với lũ trẻ rằng đó không phải là vấn đề đâu.
Chắc chắn một điều , đó là sẽ có vấn đề lớn nếu ta nuôi động vật ở các nhà trọ thông thường hay các nhà nghỉ .....Đặc biệt là những con có kích thước lớn như chó hay mèo, thì hoàn toàn bị cấm ....nhưng nhà trọ Deficit House, thì lại khác vì đây là nhà trọ cho các mạo hiểm gia.
Ở đó có thể không phổ biến với các chiến binh xông pha nơi tiền tuyến, những cũng có khá nhiều người theo các chức nghiệp khác, như là trinh sát hay pháp sư có thú nuôi hay gia quyến đi cùng. Chúng được dùng để trinh sát các địa hình nguy hiểm với con người, hay là phát hiện các loại thảo mộc quý hiểm tỏa ra mùi thoang thoảng mà chỉ có một số loài có khứu giác nhạy bén mới đánh hơi hơn được . Còn nữa , nhờ có sự phát triển vượt bậc của các công nghệ ma pháp, , các động vật như các thấn quyến có thể hành động như vệ sỹ cho chủ nhân của chúng, hay trở thành vật truyền dẫn để tăng cường sức mạnh ma thuật của chủ nhân.
――――"Không thành vấn đề đâu. Thân quyến là chim sẽ không bị bỏ rơi ở nhà trọ Deficit House ." (Shirley)
Là một nhà trọ cho các mạo hiểm gia, sẽ không có ai quá khắt khe với với họ chuyện này . Những dĩ nhiên , đây vẫn là một nhà trọ nên chủ nhân của nó sẽ không mấy hài lòng với những con vật hay rụng lông như chó hoặc mèo, nhưng nếu là những loài nhỏ như chim chóc hay côn trùng thì sẽ không vấn đề gì .
Bà chủ nhà trọ đặc biệt nghiêm khắc khi nhắc đến vấn đề vệ sinh của đám vật nuôi, nhưng vẫn có nhiều động vật được nuôi tại Deficit House, từ chim đến nhện, rắn và thậm chí cả một con rồng nhỏ, đủ chủng loại được các mạo hiểm gia của chúng ta nuôi dưỡng.
――――"...Hmm. Vậy cô đoán là mọi chuyện sẽ ổn….” (Shirley)
Chắc là do cô tưởng tượng , nhưng vì một số lý do nào đó , bộ ba kia có vẻ hơi thất vọng một chút. Có lẽ chúng lo lắng về việc chăm sóc hai con chim con , nhưng cô không thể ép chúng làm việc đó được.
-"Vậy nên là, từ thời gian này...Hai con chim đó sẽ ở trong phòng của tôi..." (Shirley)
-"Tôi hiểu rồi.....Dù sao đây vốn không có phải là việc của tôi, nhưng mà cô nên kiên nhẫn tìm cách tách chúng khỏi hai cô bé....Nhưng mà, thành thật mà nói, cô chắc chắn không nên tốn thời gian vào những hoàn cảnh dở khóc dở cười này đâu.” ( Martha)
Martha cho phép với một nụ cười tươi rói.
-"...Nó không phải là thứ đáng để cười đâu." (Shirley)
-"Ahh, xin lỗi. Chỉ là cô thấy hơi khó khăn một chút khi chứng kiến cảnh này, đúng không?" (Martha)
Hai cô bé nhận được những hạt đậu khô đến từ chồng của Martha, giờ cả Sophie và Tio đang vô cùng vui khi được cho hai chú chim bé xíu của mình ăn.
-"Nhìn kia Tio, chúng ăn nhanh thật đó....Có phải là chúng đang đói không...?" (Sophie)
-"Có lẽ thế....Chúng trở nên như vậy chỉ vì một chút thức ăn...Ah, ouch, nào nào....mi mổ vào tay ta mất rồi..." (Tio)
Hai chú chim vẫn vui vẻ ăn uống , chúng ăn những hạt đậu mà cặp song sinh đưa cho , hoàn toàn lơ đi những đợt sát khí chết chóc đang ào đến từ một bà mẹ nào đó ở phía sau các cô bé..... Trước hào quang chết chóc thường thấy của nữ kiếm sỹ kia, ấy thế mà mấy con chim lại hoàn toàn chẳng hề sợ hãi một chút nào.
Shirley có vẻ ngạc nhiên trước sự cứng rắn của loài chim này, cô đang định đi hỏi một mạo hiểm gia xem anh ta có biết gì về giống chim kỳ lạ kia không, thì chợt nghe thấy những từ này.
-"Hey, hey, Tio...Chúng ta nên đặt tên chúng là gì đây?" (Sophie)
-"Mm... Đặt tên là Gengollow đi?" (Tio)
-"Ehh~, nghe không dễ thương chút nào cả." (Sophie)
""Twee! Twee!""
Sophie và cặp chim tý hon dường như không hài lòng về cái tên mà Tio đã đặt.
-"Nhưng mà, cái tên Gengollow đến từ đâu thế?" (Sophie)
"Đó là tên của một mạo hiểm gia đến từ Thương Cảng Trấn, vậy nên em nghĩ là có thể mình sẽ dùng tên anh ta để đặt cho một con chim." (Tio)
-"...Um, chị không muốn thành người sẽ đem tin xấu cho cái anh chàng đó đâu..." (Sophie)
Shirley không thể không xen vào được nữa , cô liền rụt rè lên tiếng, chen vào cuộc nói chuyện của hai cô bé.
-"Nếu hai đứa đặt tên cho chúng bây giờ, thì hai đứa sẽ rất khó để nói lời tạm biệt khi mẹ tách hai đứa ra khỏi chúng đấy....?." (Shirley)
""Huh?""
""Twee?""
"...Huh?"
Bắt gặp cả những cô con gái và những con chim đang mở to mắt mà nhìn mình, thì Shirley biết ngay cái trực giác của mình khi ở Guild lúc nãy đã hoàn toàn chính xác.
Cô đã nghĩ " Mấy đứa này, mình chắc là chúng sẽ nói rằng chúng muốn giữ đám chim đó làm thú cưng?” ....đây là một cảm giác mà bất cứ bậc cha mẹ nào cũng phải đối mặt, phải trải qua.
-"...Chúng con không thể giữ chúng ư?" (Sophie)
-"Uuu... Nhưng mà..." (Tio)
Shirley vốn đã không hài lòng về chuyện phải giữ lũ chim tạm thời như này. Còn giữ chúng như thú cưng thì lại không phải là chuyện đơn giản, mà là quá nhiều cho một đứa trẻ con rồi.
Nhắc đến chuyện thường ngày, thì các con gái luôn luôn làm theo những gì mà Shirley nói. Cô không bao giờ bắt chúng làm cái gì quá vô lý, Sophie và Tio cũng không phải kiểu con gái sẽ cãi lại vì những lý do vụn vặt.
Nhưng lần này thì hoàn toàn khác......Nhìn giữa mẹ của mình và những chú chim , rồi nhìn nhau như thể cả hai là những người khác, cả hai đứa cùng nhau gật đầu một lần rồi quay sang hỏi Shirley.
-"Nè , mama ơi?" (Sophie)
-"Bọn con thực sự không thể giữ những chú chim này sao?" (Tio)
Đúng như cô đã nghĩ ....Cô cố gắng kìm một tiếng thở dài, và trả lời chúng một cách bình tĩnh nhất có thể.
-"Chúng nên được trở về mà nơi chúng thuộc về." (Shirley)
-"...Nơi chúng thuộc về ư?" (Sophie)
-"Vậy tức là...ở đây sao?" (Tio)
Và lũ trẻ liền đặt những con chim lên lại mái đầu của chúng....Và khi chúng làm vậy, có cái gì đó vừa kêu vang lên trong đầu của Shirley......Nó nghe như tiếng chuông, đánh vang lên, báo hiệu cho một cuộc đối đầu , giữa một bên là hai cô con gái đang nhất quyết muốn giữ lũ chim ...và một bà mẹ đang kiên quyết phản đối chuyện ấy.
***
Cả ba mẹ con lập tức quay lại căn phòng mà Shirley đã thuê. Thường thì , cả ba sẽ ngồi chung tại cái bàn con kia, và sẽ vui vẻ cùng nhau nói chuyện, hoặc là giúp đỡ nhau làm bài tập về nhà....nhưng mà lúc này, giữa mẹ và con gái, chỉ là một bầu không khí im ắng lạnh băng .
-"Mẹ đã nói rồi đấy....mẹ không đồng ý đâu, đừng có nài nỉ." (Shirley)
-"Ehhー" (Sophie)
-"Muu...." (Tio)
Shirley lập tức chủ động và đã giành lấy một chiến thắng sớm, nhưng ngay lập tức cô nhìn thấy những gương mặt thất vọng của những cô con gái. Shirley đành thở dài, sau đó thử nói chuyện với các con gái một cách bình tĩnh hơn.
-"Sao hôm nay hai đứa bướng bỉnh vậy, sao lại thế? Dù hai đứa có không muốn rời xa chúng, thì mẹ vẫn sẽ phải tách chúng khỏi hai đứa...dù bằng cách này hay cách khác.?" (Shirley)
-"Không...không phải chuyện đó....mẹ không thấy chúng rất dễ thương sao." (Sophie)
-"...Dễ thương ?" (Shirley)
Cô thử nhìn về phía hai con chim đang nép mình trên mái đầu của hai cô bé, trông chúng thật chẳng khác gì những cục lông mềm mại căng phồng với khuôn mặt chim ở giữa. Khó mà không thể cảm thấy khó hiểu nếu gọi những sinh vật bé xíu kia là ‘dễ thương’ được.
Cho dù cô có hơi nghi ngờ về sở thích của Sophie với những thứ dễ thương, nhưng Shirley sớm đã nhận ra, có lẽ những thứ được coi là dễ thương đã thay đổi so với hồi cô còn nhỏ rồi.
-"Dù sao thì, con không thể giữ những sinh vật này vì chúng dễ thương được. Dù chúng vẫn chỉ là chim con, chúng ta cũng sẽ chỉ giữ chúng cho đến khi có ai đó nhận nuôi chúng, bất cứ điều gì hơn thế nữa thì mẹ không đồng ý đâu." (Shirley)
-"Nhưng chúng đã chọn chúng con rồi, chúng ta không nên bắt chúng phải chọn một người khác ." (Tio)
Mọi người đôi khi đánh giá thấp bản thân Tio vì đôi mắt luôn luôn ngái ngủ, nhưng Tio có khả năng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề mà chỉ cần một câu nói duy nhất,
Shirley cũng nghĩ rằng, hai con chim này không tự nhiên rơi từ trên trời xuống đầu các con gái cô mà không có lý do nào. Lúc này chỉ có trực giác của cô là ủng hộ giả thiết đó, nhưng khó mà có thể tin đây là trùng hợp, khi mà chúng là những quái vật cấp cao thông minh , lại có thể tạo ra những liên kết ma lực bền chắc.
-"Nhưng mà, đó là chuyện khác. Mẹ sẽ không chấp nhận giữ lũ chim chỉ vì con thích nó." (Shirley)
Shirley vẫn quyết tâm giữ quan điểm cứng rắn của mình.....Bởi giữ một con thú nuôi không phải là chuyện dễ dàng gì.
-"Hai đứa có hiểu không? Giữ một con thú nuôi đồng nghĩa là con phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chúng.....Con không được phép bỏ bê, dù chỉ là một lần." (Shirley)
Mặc dù cả mẹ và con gái sống trong một cuộc sống không phải là quá sung túc, nhưng tài chính của họ vẫn đủ dồi dào, vậy nên họ không phải quá lo về chuyện thiếu tiền. Với Shirley, một người có thể solo cả rồng, thì việc mua lồng chim, thức ăn hay các vật dụng linh tinh khác không phải là chuyện gì đó tốn kém.
Chính vì điều đó, nên vấn đề ở đây, không phải là chuyện vật dụng chăm sóc chúng, mà là liệu hai cô con gái của cô có thể đảm đương nổi việc đấy hay không.
Bản thân Shirley đã là một mẹ đơn thân nuôi lớn một cặp song sinh. Cô không muốn đặt chuyện nuôi chim và nuôi lớn các con gái cô ngang hàng, nhưng thực sự là chúng có một số điểm chung.
Là một người có thể hiểu được việc nuôi nấng một người khác khó khăn như thế nào, cho nên cô không thể dễ dàng chấp nhận chuyện mang thêm gánh nặng về nhà và đặt chúng lên vai các con của cô được.
-"Hai đứa có thể cho chúng ăn mỗi ngày không? Ai sẽ tắm, sẽ chải lông cho chúng , ai sẽ kiểm tra xem chúng có khỏe không mỗi ngày? Mẹ tuyệt đối không chấp nhận chuyện nuôi chúng, trừ khi hai đứa có thể chắc chắn là mình có thể chịu trách nhiệm được những chuyện trên." (Shirley)
Shirley liên tiếp viện ra hết cớ này đến cớ khác , cô sẽ dùng nó để tạo một bức tường kiên cố. Nếu cả Sophie và Tio không có đủ dũng khí để vượt qua nó, thì cuộc nói chuyện sẽ chấm dứt. Shirley hy vọng hai con sẽ chịu bỏ cuộc khi cô làm thế...nhưng mà.....
-"Chúng con sẽ cho chúng ăn, chăm sóc chúng . Vậy thì, thế sẽ ổn đúng không ạ?" (Sophie)
-"....Uuuu..." (Shirley)
Bị đôi mắt to tròn và tha thiết ấy cám dỗ, một vết nứt lớn rạn ra trong quyết tâm sắt đá của Shirley. Cô cố gắng hết sức để không biểu hiện nó trên khuôn mặt mình, nhưng đây là một cuộc chiến rất khó khăn cho cô, vì cô không muốn gì ngoài việc đó là làm cho các con gái của mình được hạnh phúc.
-"Bọn con sẽ dọn dẹp sau khi chúng đi vệ sinh nữa." (Tio)
-"...Uuuu...." (Shirley)
Giờ thì cả hai đứa đều đang nhìn cô với cùng một ánh mắt hệt như vậy. Bị nhìn bởi những ánh mắt ngây thơ tuyệt đối như thế khiến Shirley lòng như thắt lại, nhưng cô vẫn cố gắng lắc lắc đầu và cố lấy lại lý trí của mình.
-"V-vậy vẫn không được....Hai đứa sẽ làm gì để chắc chắn chúng luôn khỏe mạnh? Sẽ ổn nếu như ta đem chúng đến một y sỹ hay một bác sỹ thú y, nhưng là chủ nhân của chúng, liệu hai đứa có thể nhận ra khi nào chúng bị ốm không??" (Shirley)
-"Vậy thì....con sẽ học tập tốt hơn nữa....Vậy vẫn chưa đủ sao , mama?" (Sophie)
-"Con sẽ không lơ đãng việc học...và việc nhà nữa." (Tio)
Shirley đang cảm thấy mình đang chùn bước trước sự cứng đầu quá mức của các cô con gái. Có cái gì đó rất quen thuộc trong ánh mắt của chúng...là ánh mắt của một người có thứ gì đó để bảo vệ.
Ai mà có thể tin là bản năng mong muốn bảo vệ ai đó lại thức tỉnh ở lũ trẻ chỉ mới ở độ tuổi này chỉ vì hai con chim? ...Nghĩ rằng có thể là do những con chim đang làm gì đó qua liên kết ma lực kia, cô ngay lập tức nhìn chúng bằng thị lực siêu phàm của mình, nhưng cô vẫn không thấy có gì kỳ lạ cả.
Hai đứa trẻ đó thật giống mẹ của chúng. Shirley có thể không nhận ra, nhưng mong muốn mạnh mẽ bảo vệ thứ mà chúng yêu quý, chắc chắn là đã được thừa hưởng từ cô.
"Vẫn chưa được sao? Vậy con sẽ dùng tiền tiết kiệm để mua lồng cho chúng." (Sophie)
-"Mm. Vậy em sẽ giúp việc giữ chúng sạch sẽ mỗi ngày." (Tio)
"...Uuuuuuu..." (Shirley)
Đây là lần đầu tiên mà Sophie và Tio bướng bỉnh , nhất quyết chống đối lại mẹ của chúng đến vậy. Cuộc chiến sinh tử mỗi ngày của một mạo hiểm gia ảnh hưởng rất nặng nề đến tinh thần của họ, nên cả Sophie và Tio đều không muốn làm gì để trở thành gánh nặng cho Shirley.
Cho dù được thấy các con gái trưởng thành trong sự hạnh phúc và đầy đủ, cũng đủ để khiến Shirley có thể rớt nước mắt trong sự vui sướng, với tư cách là mẹ của chúng. Nhưng đôi khi, cô muốn chúng trở nên ích kỷ một chút, để có thể làm những gì mà chúng muốn, hay là dựa dẫm vào cô khi chúng gặp phải điều gì đó khó khăn.
(Có lẽ là do hai đứa được nuôi dưỡng bởi một nữ mạo hiểm gia, một bà mẹ đơn thân, cho nên cả hai đã lớn lên mà không có lấy một chút ích kỷ, một chút tham lam nào trong tâm hồn.)
Chúng biết mẹ của mình đã trải qua những gì để nuôi lớn mình, vậy nên chúng chưa bao giờ đòi hỏi cô điều gì, vì nghĩ rằng có thể làm cô có thêm nhiều gánh nặng phải lo toan.
Một đứa trẻ thì không nên lúc nào cũng vòi vĩnh cha mẹ . Cô có thể không thể nào đáp ứng hết được yêu cầu của lũ trẻ, nhưng chúng cũng không nên thấy sợ hãi mà hỏi cô, mặc dù Shirley đã nhận ra điều gì đó từ cái cách mà chúng hỏi cô vừa nãy.
Chúng muốn giữ lại đôi chim này, không phải vì đây là ý định ích kỷ của bản thân, mà là vì một mong muốn được bảo vệ những sinh linh bé nhỏ này.
Và trên hết, cả hai không hề đề cập đến việc hai đứa chưa bao giờ thực sự yêu cầu cô một chuyện gì như này trước kia, chúng chỉ đang cố gắng thuyết phục cô một cách chân thành nhất có thể.
-"...Uuuuu! Được rồi...được rồi, mẹ hiểu rồi , mẹ hiểu rồi, mẹ chịu thua. Mou, mẹ thua hai đứa rồi đó." (Shirley)
-"Huh? Chờ đã,vậy tức là..." (Sophie + Tio)
-"Thôi được rồi, mẹ sẽ nhắm mắt làm ngơ trong một thời gian vậy. Nhưng mà nếu mẹ thấy hai đứa không thể chăm sóc được chúng, thì mẹ sẽ tìm ai đó để mang chúng đi đấy, hai đứa đã nhớ chưa?" (Shirley)
-"Yay! Cảm ơn mẹ nhiều lắm, mama!" (Sophie)
"Tweeet!"
"Twee!"
Hai con chim con cũng kêu lên những âm thanh đầy thích thú. Nhìn Sophie và Tio ôm lấy nhau, Shirley tự hỏi đây có phải là điều không thể tránh khỏi không. Tuy vậy, cô vẫn sẽ giữ lời hứa của mình, nếu việc chăm sóc lũ chim bị sao lãng, cô sẽ đem chúng đi, nhưng nếu thực sự hai đứa có thể tận tâm được, thì cô cũng sẽ giúp đỡ nữa.
Những điều đã nói ra, chúng là dành cho các con gái của cô, Shirley đã mang một bộ mặt nghiêm túc lên rồi, giờ cái cô quan tâm đó là mình có thể đi bao xa để giúp đỡ Sophie và Tio mà không can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của chúng.
-"Tuyệt quá ! Giờ ta có thể ở bên nhau rồi!" (Sophie)
"Tweet!"
-"Mm....!! Chúng ta nên nhanh nghĩ ra một cái tên cho chúng nhỉ? Nếu như mà Gengollow không được....vậy Daigollow thì sao......?" (Tio)
-"Cái tên nghe dễ thương thật đó!" (Sophie)
Tuy vậy, nhìn hai đứa con gái đang vui vẻ bên những chú chim bé nhỏ ấy, cái khuôn mặt nghiêm túc của Shirley đã trượt khỏi mặt cô lúc nào không hay.....
(...Ờ thì, cứ thế này chắc cũng ổn thôi mà, nhỉ.) (Shirley)
Và như vậy, gia đình của Shirley giờ đã có thêm hai thành viên mới, những sinh linh mới . Nếu đây là điều mà các con gái cô thực sự mong muốn, thì với Shirley, cô cảm thấy điều đó có lẽ không phải chuyện gì quá là tệ......
__END Chapter 46__
__Trans : Flame Soul__