*Chương 47 : Hai thanh kiếm báu, một của Quỷ Dữ
-"Bây giờ, thưa bá tước Maynard, đây là lá thư từ Công Tước Lucius." (Philia)
-"Ohh, thật vinh hạnh cho kẻ bề tôi đây khi được đón tiếp Công Nương tới lãnh đại của mình thật thật xin lỗi khi để Người phải lặn lội đến nơi xa xôi này."( Maynard)
-"Không, không thành vấn đề gì hết, tôi thậm chí còn chẳng biết kẻ thù của mình đang ở đâu cơ." (Philia)
Một cô gái với mái tóc vàng bồng bềnh như suối mây và đôi mắt xanh dương trong như bầu trời thu, Công Nương Philia đang trao cho vị Bá Tước trực tiếp cai quản vùng đất giáp với phía Tây Nam Đế Chế này một lá thư.
Quốc gia có tên Công Quốc này nằm ở cực Tây Nam của Đế Chế, nó không có bất cứ một nguyên thủ quốc gia nào đứng đầu hoàn toàn trong số 23 chính quyền liên minh tạo nên lãnh thổ của nó. Đây thực là một quốc gia khác thường trên lục địa này , một chính phủ phi tập trung, nơi mà mọi quyết sách của quốc gia được thống nhất bởi một hội đồng gồm các đại diện quý tộc đến từ mỗi vùng lãnh địa của nó.
Sau khi đọc bức thư đến từ Công Tước Lucius, người có sức ảnh hưởng lớn nhất và cũng là người đang nắm giữ phần lãnh thổ lớn nhất đất nước, Bá Tước Maynard gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
-"...Được rồi, tôi xác nhận nôi dung bức thư . Liệu tôi có thể xin cô một chút thời gian để chuẩn bị lời hồi đáp không, thưa Công Nương. Đây là ý muốn của tôi để sáp nhập lãnh địa này vào Công Quốc ." (Maynard)
Nếu bạn có thể làm suy yếu quyền lực của họ, thì Gia Đình Hoàng Gia sẽ tự sụp đổ. Nói cách khác, nếu như Đế Chế bị chia sẻ thành nhiều vùng nhỏ như Công Quốc bây giờ, sự thay đổi quyền lực sẽ tự xảy ra, và sẽ không có bất cứ người dân nào phải đổ máu vì nó hết...... Một kế hoạch để trả thù...cho Shirley, người mà cô hằng mong sẽ trở thành chị gái của cô, cho cha mẹ của cô, những người đã bị đám quý tộc hãm hại , những kẻ đã ủng hộ anh trai cô bước lên ngai vàng, và vì đó là nghĩa vụ của cô với tư cách là thành viên của Gia Đình Hoàng Gia.......Và còn để bảo vệ những người dân khốn khổ của Đế Chế khỏi sự cai trị tàn bạo của những kẻ đang nắm quyền lực trong tay.
Mưu kế này của Philia không chỉ nằm trong nội bộ Đế Chế, mà còn lan sang của Vương Quốc, nơi nhiều người coi cô như kẻ thù, thậm chí giờ nó đã lan sang cả Công Quốc và Thánh Quốc.
Ý định của cô sẽ đẩy các vùng đất nhỏ và không đáng kể của Đế Chế đến cho các quốc gia khác nhỏ hơn, từ đó làm suy yếu quyền lực của Gia Đình Hoàng Gia, và thúc đẩy một cuộc thay đổi quyền lực tốn ít máu nhất có thể.
-"Thực sự mà nói......Có thể hơi thô lỗ nhưng mà, từ khi Hoàng Đế Albert đăng cơ tới giờ, Đế Chế đang suy tàn rõ rệt. Với việc gần đây tôi nghe nói sắp có thêm một đợt tăng thuế nữa , thì thành thật mà nói, lời đề nghị gia nhập Công Quốc đến vào lúc này đúng là không thể nào tốt hơn cho chúng tôi." (Maynard)
-"...Đúng vậy....Nhiều lúc tôi ước rằng mình có đủ khả năng để lãnh đạo đất nước." (Philia)
Philia vẫn còn giữ cho mình một tình yêu với đất nước này. Dù cô phải đi xa đến mức này dùng cách này để làm suy yếu sức mạnh đất nước của cô và của anh trai cô, Hoàng Đế, nhưng ý định trở thành một Nữ Hoàng và thay đổi đất nước với quyền lực trong tay đã từng nhen nhóm trong tâm trí của cô.
Tuy nhiên, truyền thống của Đế Chế là trừ khi không có nam giới trong Gia Đình Hoàng Gia, thì việc một phụ nữ trở thành Nữ Hoàng là không hợp pháp. Để có thể thay đổi luật lệ của một quốc gia, nơi mà chủ nghĩa bảo thủ vẫn còn tồn tại sâu sắc, cô cần sự trợ giúp của những quý tộc cấp cao nhất cả nước, nhưng nhiều kẻ trong số đó đang hậu thuẫn cho anh trai cô, nên họ chắc chắn sẽ phản đối ý tưởng này, họ không muốn đánh cược vào một cô gái thậm chí còn chưa tròn tuổi 20.
Thậm chí, dù Philia có làm cách nào đó trở thành được Nữ Hoàng, thì cô không có đủ đồng minh để đánh bật được Albert – kẻ có vô số người hậu thuẫn phía sau cho hắn....vì vậy trong cuộc đánh cược này rõ ràng là mọi thứ đều sẽ chống lại Philia, cho nên cô quyết định rút lui , và sử dụng phương án nhường các phần lãnh thổ của Đế Chế , như thể chúng là của cô.
Mình là một kẻ phản bội.....Philia tự nguyền rủa bản thân như vậy, thân là Hoàng Tộc mà lại đem chính đất đai quê hương dâng cho nước khác, có khác gì là phản bội bán nước không? Nhưng cái chết đã được định sẵn từ lâu rồi , vì nụ cười tao nhã mà cô mang trên khuôn mặt không thể nói được cảm giác tội lỗi mà cô đang giữ trong lòng.
-"Vậy sao Người không ngồi chờ trong phòng khác và dùng trà, tôi sẽ viết một bức thư để trả lời cho Công Tước Lucius ngay......Thật tiếc quá, vợ tôi đang có việc ngoài lãnh địa, thành ra không có ai tiếp chuyện cùng Người...." (Maynard)
"Cảm ơn vì sự mến khách của ông, Bá Tước. Nếu không có gì rắc rối, thì tôi xin nhận ý tốt của ông." (Philia)
Philia nói vậy và một nữ hiệp sỹ tóc đỏ mở cửa sau lưng cô, và sau khi rời khỏi phòng với Lumiliana, cô khẽ tựa lưng mình vào cái hành lang trống trải đó.
-"Chừng nào Bá Tước Maynard không phải là một “con chuột”, thì ở đây mọi thứ đã xong xuôi rồi. Nếu không có chuyện gì, thì không lâu nữa, tôi sẽ lại về nhà cô, Lumiliana, và dành thời gian rảnh cho công việc bàn giấy." (Philia)
-"Công Nương, không ai thấy thoải mái với việc bàn giấy đâu." (Lumiliana)
-"Thật sao? Tôi thấy làm việc với bàn giấy còn rảnh rỗi hơn là đi đây đó và lúc nào cũng phải để mắt xem có gián điệp hay sát thủ nào đến để hành thích mình hay không đó." (Philia)
Lumiliana khẽ thở dài, và nhìn vào vị Công Nương tham công tiếc việc của mình.
-"Đã vài năm rồi, cô chưa thực sự dành lấy một ngày nào gọi là ngày nghỉ cho mình đấy, đúng không?. Cô biết đó, tôi không phải người duy nhất lo lắng rằng cô sẽ gục ngã vào một ngày nào đó đâu..." (Lumiliana)
-"Uuu... nếu cô đã nói những chuyện như vậy thì ..." (Philia)
Philia đã rong ruổi khắp nơi để thực hiện mục tiêu của mình ...Có thể cô không muốn thừa nhận , nhưng sự thực là sự mệt mỏi đang tích tụ dần trong cơ thể của cô.
Ai cũng phải quản lý sức khỏe thể chất của mình là điều hoàn toàn cơ bản. Nhưng dường như, cô ấy đã bỏ bê bản thân của mình, và những lời của Lumiliana như chọc sâu vào những chỗ đó.
-"Vậy nhé!! Đây là lúc thích hợp nhất để chúng ta đi nghỉ ngơi, vậy sao không đến chỗ của Bá Tước Vaude, và đến thăm chỗ của Shirley-sama nhỉ?" (Lumiliana)
"Fueee!?"
Một tiếng hét kỳ lạ vang lên. Cho dù cô đã cố hết sức không lớn tiếng, nhưng sao lại nói đến chuyện dùng con đường bí mật để đi tới Vương Quốc một cách đột ngột như vậy, và còn cái gì mà đến đó để đi thăm Shirley nữa chứ?
-"K-Không được đâu!! Tôi không thể đến đó và làm phiền công việc của chị ấy được, còn nữa, hơn nữa đến Vương Quốc phải mất vài ngày, ta lấy cái gì làm cớ để đi đây, tôi không thể đến đó không lý do được!!" (Philia)
-"Ra là vậy sao!! Tôi cứ tưởng nếu mà nói đến chuyện đến thăm Shirley-sama, thì Công Nương của tôi sẽ không ngần ngại bỏ ra vài ngày nghỉ chứ?!" (Lumiliana)
Cô ấy nói có lý đấy !! Philia tự nhủ với chính mình như vậy. Vì cô đã có thể tưởng tượng ra bản thân thực sự sẽ làm thế, nên nó có chút khiến cô cảm thấy lo lắng hơn,
-"Nè, đây không phải là vi cô muốn tái đấu với chị của tôi, đúng không Lumiliana?!" (Philia)
-"K-Không phải...Ý tôi là....À..Ờ thì, nếu như cô ấy đồng ý thì có lẽ..." (Lumiliana)
Philia nhìn chằm chằm vào người hiệp sỹ của mình , và Lumiliana lần này mới là người trở nên bối rối.
Sau khi cô thất bại trước Shirley một cách chóng vánh trong cuộc đấu lần trước, các quý tộc thi nhau chỉ trích cô. Là một hiệp sỹ danh dự bảo vệ cho chủ nhân của mình, Lumiliana hiểu được trách nhiệm của mình lớn đến nhường nào, vậy nên cô không đưa ra bất cứ lời bào chữa nào hết.
Mặc dù cũng có những lời nhục mạ, như kiểu "Sự nghiệp của con nhóc đó coi như xong rồi..." , "Lẽ ra chúng ta không nên cho phụ nữ làm Hiệp Sỹ mới phải...", ......Thậm chí chính Hoàng Đế đã nói rằng" Đồ vô dụng, thứ rác rưởi...", thì tất cả bọn họ chỉ chịu câm miệng cho đến khi Philia lên tiếng.
-"Vậy trong số các vị đây, có ai đủ từng chiến đấu và đánh bại được Shirley-sama không? Ai có thể làm được điều đó trong khi các vị thậm chí còn không thể thể thắng được Lumiliana?" (Philia)
Cả phòng lập tức câm lặng, không ai ho he lấy một câu nào.....Đã có rất nhiều lời kêu gọi hãy thay vị trí bảo vệ của Philia, nhưng khi nói đến việc tin tưởng người mình đang bảo vệ còn quan trọng hơn cả sức mạnh hay địa vị, thì mấy ai ở Đế Chế có thể thực sự giơ thân làm lá chắn cho Philia đây?
Vậy nên, Lumiliana vẫn được làm hiệp sỹ hộ tống riêng cho Philia. Nữ hiệp sỹ mạnh nhất Đế Chế đã nhận lấy thất bại cho bản thân và đắm mình vào những khóa luyện tập chuyên sâu, với mục tiêu là một ngày nào đó sẽ vô tình làm chảy máu mũi được cô gái Quỷ Kiếm , người như một tòa tháp đang sừng sững trước mặt cô.
-"Nhưng mà, nói lại thì, dường như Đoàn Trưởng Wolff gần đây đang hơi kỳ lạ ....khác hẳn với bình thường." (Lumiliana)
Kể từ khi hắn bị Lumiliana đánh bại năm ngoái trong giải đấu thường niên của Đế Chế, Đoàn Trưởng của Đoàn Hiệp Sỹ Đế Chế, Gran, thường xuyên có những hành động thù địch với Lumiliana.
Giờ khi mà cô thua trận, người vui nhất còn ai ngoài hắn, hẳn là hắn sẽ trù dập cô gái ít tuổi hơn hắn rất nhiều này không thương tiếc――――
-"Vậy ra, đây chính là thần đồng của gia tộc Regnard!? Hóa ra cũng chỉ là một đứa ranh con!! Quả nhiên cái cách mà cô ta đánh bại tôi trong giải đấu chỉ là nhờ vài mánh khóe bẩn!! Và dĩ nhiên, Hiệp Sỹ Đoàn không cần những tên bẩn thỉu như vậy làm một chúc vụ cao quý như là hiệp sỹ!! Với tư cách là Đoàn Trưởng, tôi tước bỏ chức vụ hiệp sỹ của cô...Đừng bao giờ tự nhận mình là một hiệp sỹ nữa.” (Gran)
Gran nói với một nụ cười đểu cáng trên cái gương mặt đẹp mã của hắn. Nhưng hắn liền câm nín khi bị Philia nói ngược lại.
-"TIêu chuẩn duy nhất cho một hiệp sỹ là lời thề trung thành với người chủ nhân của mình . Ngoài ra không có cái quy tắc nào như vậy cả. Đoàn Hiệp Sỹ Hoàng Gia giờ chỉ còn là tàn dư của chế độ cũ, vì các vị không còn cần bảo vệ Đế Chế nữa khi đã có quân đội làm thay!! Bên cạnh đó, Lumiliana trực thuộc một đơn vị mới do chính tôi thành lập......Nói cách khác, ngay từ đầu cô ấy không trực thuộc Hiệp Sỹ Đoàn , và anh không có tư cách để nói chuyện với cô ấy........Nếu anh đúng là chỉ huy của Hiệp Sỹ Đoàn, làm sao anh lại không biết ai đang ở dưới quyền của mình?" (Philia)
Gran trừng mắt nhìn Philia, gương mặt hắn đỏ như ớt tưởng như sắp nổ tung đến nơi rồi, hắn quay đầu lại và cút khỏi hội trường với một tốc độ đáng kinh ngạc.
-"Giờ nghĩ lại.....có vẻ như có ai đó đã từng xúc phạm chị của tôi như cách khiến tôi tức giận vì lợi ích của cô vậy, Lumiliana….Tôi thực sự ước là mình đã không nói những từ ngữ thiếu thận trọng như thế. ." (Philia)
***
Trong thời thượng cổ, Gia Đình Hoàng Gia Đế Chế đã trao hai thanh kiếm báu trấn giữ quốc gia cho hai hiệp sỹ đã có công xả thân bảo vệ đất nước.
Một trong số chúng được trao cho người đứng đầu gia đình Regnard, thanh kiếm Clerent có sức mạnh điều khiển cả 5 nguyên tố. Thanh còn lại được trao cho gia đình Wolff, sức mạnh của nó vẫn còn là một bí ẩn, giờ nó được truyền lại cho Gran, người đứng đầu của gia đình Wolff bây giờ.
-"Được rồi, ngươi đã ăn trộm thức ăn tại Thủ Phủ Đế Chế.....ta nói không sai chứ?" (Gran)
Lúc này trong phòng thẩm vấn, Gran đang ngồi trên ghế, trước mặt hắn là cái bàn gỗ với ngọn đèn leo lét, đối diện hắn là một người đàn ông tại bị trói chặt bởi dây thừng.
Hiệp sỹ hay binh lính, không cần biết là ở đất nước nào, nhiệm vụ của họ là giữ gìn trật tự xã hội. Với một gã ăn xin bẩn thiểu đã cố gắng ăn cắp chút thứ ăn từ thủ đô, thường sẽ chỉ có một vài hình phạt nghiêm khắc sau khi được điều tra kỹ lưỡng ...Nhưng rất hiếm khí , đích thân Đoàn Trưởng Gran Wolff tham gia xử lý.
-"X-Xin...hãy...tha ...cho tôi, thưa....Ngài....Thuế quá cao....cuộc sống quá khó khăn......Đó....đó chỉ là một lần dại dột..."
Anh ta là một người đàn ông kinh doanh cả một quán rượu ở Thủ Phủ này mới ba tháng trước . Nhưng thuế quá cao, việc kinh doanh ngày một đi xuống, và cuối cùng anh ta mất hết tiền, phải lang thang xin ăn trên đường, và bị người ta bắt được quả tang đang ăn trộm trái cây.
Mặc dù với những tên vi phạm pháp luật thì không nên dễ dàng tha thứ, nhưng cuộc sống kiểu này đang trở nên thực sự phổ biến ở Đế Chế hiện giờ. Thường thì, các thẩm phán sẽ khoan hồng giảm nhẹ tội tùy theo hoàn cảnh, nhưng Gran thì không, hắn dộng mạnh bao kiếm xuống sàn phòng và đáp lời một cách thô bạo.
-"Ta không quan tâm!! Dám trộm cắp tại vùng đất của Hoàng Đế là tội không thể tha!! Ngươi phải bị trừng phạt thích đáng !!" (Gran)
Nếu bạn chỉ đánh giá Gran về mặt này , có thể bạn sẽ cho rằng hắn đang là một tên quá coi trọng nghĩa vụ hiệp sỹ, nhưng những gì hắn làm sau đó thì lại là vượt quá xa những gì được coi là nghĩa vụ của một hiệp sỹ.
-"H-Hieeee!? Sao...sao Ngài lại....lại rút kiếm raaa......!?"
Thanh kiếm Gran đang giữ trong tay, thiết kế đơn giản hơn nhiều so với thanh Clarent lộng lẫy, một thanh kiếm có hai lưỡi.
Chuôi kiếm được bọc trong vải...lưỡi kiếm có những dòng cổ ngữ được khắc chạy dài và chi chít ở trên. Lưỡi kiếm hai cạnh phẳng và sắc bén, không có vật trang trí hay vết cong nào đáng nói cả. Khó mà có thể tin đây là một thanh kiếm của quý tộc, nhưng thực ra, đây chính là bảo kiếm đã được truyền qua nhiều đời của gia đình Wolff.
-"Loại người như ngươi, dám trộm cắp trên đất Thánh là sỉ nhục Hoàng Đế và đáng chết hàng vạn lần....." (Gran)
-"Không....không thể nào....Tôi thừa nhận mình đã phạm tội....nhưng cái chết.....không phải là quá ......!!?"
Lý lẽ của người đàn ông kia là đúng. Một sự trừng phạt chắc chắn là nên có với tội lỗi của anh ta, nhưng chỉ nên dừng ở mức độ là dành cho tội cố gắng trộm cắp.
Nhưng chưa nói đến chuyện đưa ra xét xử, Gran đã tự quyết định bản thân hắn chính là trọng tài mang đến công lý ….Và kể từ khi Gran tự ý hành quyết một người đàn ông theo ý hắn, với một tội danh còn lớn hơn nhiều tội trộm cắp vặt, thì quá dễ dàng để nhận ra tất cả những chuyện này đang vô lý đến nhường nào.
-"Đồ hạ đẳng, súc vật......Thứ rác rưởi.....Ngươi sẽ được thấy sự nhân từ khi, ta đưa ngươi đến chỗ của Nữ Thần." (Gran)
Ánh mắt của Gran trở nên đầy sát khí và lưỡi thép lạnh của thanh kiếm của hắn đang sáng lên. Nhận ra kẻ đang đứng trước mặt đã trở thành một con thú khát máu, gã đàn ông hét lên và cố gắng chạy đến cánh cửa đang đóng dù rằng cả hai tay anh ta đang bị trói.
"U.... UWAAAAAAAAAAAAAA!?"
Anh ta sắp chếtAnh ta tông hết sức mình vào cánh cửa, miệng la hét cầu cứu, nhưng chẳng có gì xảy ra hết, khi Gran.....Đoàn Trưởng của Hiệp Sỹ Đoàn , người đã dành cả đời để có được chức vụ đó, đã xuất hiện bên cạnh anh ta.
-"Đừng cố trốn hay gọi trợ giúp ....Vàng đã được tìm thấy trong tay phải của ngươi , ta cũng đã niệm thêm phép 《Silent》rồi. " (Gran)
"Muuuu!? MUUUUUUUUU!?"
"Và bên cạnh đó...cũng chẳng có ai để ý khi một tên ăn mày bẩn thỉu như ngươi biến mất khỏi đường phố đâu." (Gran)
Hắn nắm chặt lấy cổ tay của người ăn mày đang điên cuồng lắc đầu phản đối , Gran đâm thanh kiếm vào cổ anh ta.
"Gah.... Maaa.... Aghh.....!"
Khi máu bắt đầu sủi lên trong miệng của người đàn ông kia, Gran xoáy mạnh lưỡi kiếm để kết thúc mạng sống của anh ta. Sau đó, một mạch máu đỏ bắt đầu chạy dọc theo chiều dài lưỡi kiếm , giống như thể nó đang hút máu từ cái xác vậy.
Hắn nhìn lưỡi kiếm đang làm công việc ghê rợn của mình, hắn chờ cho đến khi toàn bộ máu thịt của người đàn ông kia bị hút sạch sẽ, và trông người đó như một cái xác khô thì hắn mới rút lưỡi kiếm ra.
-"Fufufu... Hoàn hảo . Với thứ này, ta sẽ mạnh hơn nữa...!" (Gran)
Một nguồn năng lượng và ma lực đang dâng trào trong huyết quản của Gran, Thật vậy, giờ Gran đã mạnh hơn so với trước khi hắn giết người ăn mày kia.
-"Hãy nhìn ta đây, Alice.....Ta sẽ trở nên mạnh hơn bất cứ ai....Ta sẽ trở nên mạnh hơn nữa, để bảo vệ em khỏi mọi nguy hiểm trên thế giới này.......Ta sẽ đủ mạnh để đánh bại bất cứ ai, dù có là Shirley đi chăng nữa." (Gran)
Hắn thậm chí còn tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, như thể hắn đang làm thơ cho người mình yêu vậy . Hành động man rợ mà hắn đã làm, không hề hợp pháp với tư cách của một hiệp sỹ, nhưng đây là không phải là lần đầu hắn làm vậy.
Nhưng do hắn chỉ đi săn những kẻ vô gia cư , và những vụ giết người của hắn không bị ai ý kiến, vậy nên không có ai biết hắn đã giết họ, và đã có vô số người đã gục ngã vì lưỡi kiếm của hắn.
-"Tổ tiên của ta đã để lại cho ta một thứ thật là tuyệt vời....Với thứ này, ta sẽ trở nên mạnh hơn bất cứ thứ gì trên đời.....Sớm thôi, Alice sẽ là của ta...." (Gran)
Khi lòng trung thành của hắn bị lãng quên, và sự tập luyện nhọc nhằn của hắn bị khinh miệt, thì giờ hắn đang ngồi đó , với ảo tưởng của mình và một nụ cười hiểm độc.
Chàng trai trẻ chỉ coi luyện tập là lẽ sống của mình nay đã không còn nữa....Ngồi ở đó chỉ còn là một con quỷ dữ, hút cạn sinh mệnh của người khác để thỏa mãn sự tham lam của mình.
-"....Đúng rồi, từ bây giờ, ta cần thêm nhiều sức mạnh hơn nữa....Nếu ta sẽ tiêu diệt Shirley với sức mạnh áp đảo này , Alice chắc chắn sẽ là của ta....và nếu ta mang trở về một Công Chúa thực sự. thì..." (Gran)
Hắn sẽ chỉ thách thức nữ kiếm sỹ , người có sức mạnh vượt qua hiểu biết của con người một khi hắn có đủ sức mạnh để đánh bại cô một cách dễ dàng......Và nếu như Alice không thể có được phước lành có thể sinh con, thì nếu hắn trở về với hai đứa trẻ tóc trắng mang trong mình dòng máu của Albert...không nghi ngờ gì nữa.....chắc chắn Alice sẽ yêu hắn một lần nữa....nhưng không phải là kiểu nửa vời như lần trước....Ả sẽ phải yêu hắn mãi mãi......
Mặc dù có những điều kiện đã áp đặt lên Đế Chế nghiêm cấm không được có hành vi xâm lược vào Vương Quốc....nhưng chừng nào cô gái từng là quý tộc ấy, chết như là một thường dân, thì mọi thứ có thể thu xếp sau.
Đây là lần đầu tiên, hắn thấy biết ơn vì đã trở thành người đứng đầu của gia đình Wolff....., con quỷ trong căn phòng đó, ra lệnh cho thủ hạ của mình đi tìm con mồi kế tiếp, trong khi ngả người ra phía sau một cách ngạo nghễ trên chiếc ghế của mình.
....Và trong tâm trí ảo tưởng của con quỷ đó, nó đã hoàn toàn đánh bại được Shirley…..Và giờ tất cả những gì nó muốn...là sức mạnh....
__END Chapter 47__
__Trans : Flame Soul__