Chương 62 : Con Ác Quỷ xuất hiện
Mặc một chiếc áo sơ mi, với thắt lưng dưới váy, Shirley cột lại dây trên đôi bốt da bò của mình. Nhờ có Hộp Pháp Khí của Anh Hùng, nên công việc chuẩn bị cho các chuyến phiêu lưu của cô đơn giản hơn rất nhiều, so với các đồng nghiệp khác. Nếu là một mạo hiểm gia bình thường mà đang có kế hoạch đi chinh phạt một con Cổ Long, họ sẽ phải mang khối lượng hành lý có khi ngang với trọng lượng của chính mình, nhưng với Shirley, cô hoàn toàn có thể bị nhầm là một thiếu nữ nông thôn bình thường nếu chỉ mới gặp mặt lần đầu.
Sau khi đã chuẩn bị xong, cô sẽ bắt đầu làm bữa sáng, nhưng cô lại thoáng thấy bóng mình trong tấm gương khi đang chuẩn bị làm.
“….Hmph.”
Sau khi quay nhanh lại nhìn vào trong gương, cô khẽ phát ra một âm thanh không mấy hài lòng với những gì cô đang thấy. Một chiếc váy một mảnh có viền loe, và một gương mặt trẻ trung chẳng hề thay đổi trong suốt 10 năm qua, cô ấy trông giống một thiếu nữ còn chưa qua tuổi 19, nếu xét đến độ tuổi của cơ thể cô ấy.
-“…..Nếu mình cứ trông như thế này, liệu mình có thể được coi là một người mẹ không nhỉ….?” (Shirley)
Dù đây không phải là điều mà cô có thể làm được gì vì bản thân là bán bất tử, nhưng gần đây cô bắt đầu lo lắng về hình ảnh là một người mẹ vì ngoại hình của cô. Sự thật là, đã có rất nhiều người không biết đến Shirley đã gọi cô là “ cô gái trẻ” vào lần đầu họ gặp măt. Ngay cả những mạo hiểm gia tuổi hơn 20 mới du lịch đến thị trấn từ các thành phố cũng gọi cô như vậy.
(Chà….dường như mọi người đều không ai tin mình, dù mình có cố giải thích như nào đi chăng nữa.) (Shirley)
Cái nhìn là thứ tạo niềm tin sau cùng. Nếu không được chứng kiến sức mạnh của Shirley, cũng khó cho những người đó có thể hiểu được cô. Dù cô có được biết đến là Bạch Quỷ Kiếm gan dạ, thì đối với những ai chưa từng thấy cô chiến đấu, thì khó mà làm lung lay được ấn tượng đầu tiên của họ về cô chỉ là một thiếu nữ nông thôn đơn giản.
…Nói là như vậy, cũng không có nhiều cô gái nông thôn có thể sở hữu được vẻ đẹp như của Shirley, nhưng cái đó không phải là điều cô cân nhắc đến ở đây.
(Nếu được, mình muốn trở thành một phụ nữ như Martha-san….Một phụ nữ với chiếc tạp giề là tốt nhất.) (Shirley)
Dù ý tưởng của Shirley vè một người mẹ là một người phụ nữ mặc tạp dề có lẽ sẽ làm lộ ra một số định kiến nho nhỏ còn tồn tại trong cô ấy, nhưng thực sự là cô đang hoàn toàn nghiêm túc. Ít nhất thì, cái hình tượng đó sẽ phù hợp với cô hơn là một người đã 30 tuổi rồi mà vẫn còn đang mặc một chiếc váy một mảnh màu trắng.
(Mình không phải là không thích chiếc váy này….Nó là cái mình thích nhất và còn rất dễ di chuyển nữa.) (Shirley)
Đơn giản thì, cô ấy tin rằng cô có thể mặc những bộ quần áo giống nhau, bao lâu cũng được miễn là chúng không bị rách, bị thủng lỗ hay dính phải những vết bẩn khó giặt sạch được. Năm năm qua, Shirley cũng không mua sắm cho mình nhiều quần áo mới lắm, cho nên thấy cô mặc một bộ đồ mới là chuyện hiếm khi xảy ra.
Nhưng mà, tuổi tinh thần của Shirley đã dừng lại ở con số 19, cái tuổi mà ngoại hình của một cô gái là cả thế giới với cô ấy. Thế mới nói, dù cô có mua cho Sophie và Tio những món quần áo chất lượng cao nhất mà cô có thể mua như là một niềm tự hào và là thú vui của mình, thì không phải là cô ấy không hề quan tâm đến vẻ bề ngoài của chính mình.
Cô ấy thực sự là một người mẹ yêu các con đến độ ngốc nghếch lẩm cẩm, người chỉ muốn dành thời gian cho các con gái còn nhiều hơn là dành cho chính mình, nhưng cô vẫn có một hai bộ quần áo mà cô ấy thực sự thích. Như là váy trắng, chẳng hạn.
Thật thích thú khi được nhìn thấy nó trong những ngày hè nóng nực như thế này, đơn giản, không bắt mắt, thiết kế hoàn toàn hợp với sở thích của Shirley một cách hoàn hảo.
“……Fufu.”
Cô khẽ nhấc gấu váy của mình lên và xoay mình thêm một lần nữa trước gương. Ngay cả khi tuổi tinh thần của cô có thể trẻ hơn tuổi thật, nhưng nếu bạn đã đến cái tuổi đó như cô ấy, thì điều vừa rồi cũng có chút xấu hổ. Nhưng mà, cô không cưỡng lại được việc làm điều mà cô ấy thích, đôi khi là vậy.
(Nếu bị ai đó nhìn thấy lúc nãy, chắc mình chết vì xấu hổ luôn quá.) (Shirley)
Đến lúc đi làm bữa sáng rồi, nhưng khi cô quay lại để đi về phía bàn bếp, cô giật mình vì có hai ánh mắt hình như đang len lén nhìn trộm cô ấy.
“Cái…..!?” (Shirley)
“Ah.”
“….Tụi mình bị phát hiện rồi.” (Sophie + Tio)
Shirley tự nguyền rủa bản thân vì đã bất cẩn đến mức cô không nhận ra được có ai đó đang hiện diện trong chính căn nhà của mình. Ở một góc bếp, là Sophie và Tio, hai đứa đang thò đầu qua khung cửa và đang nhìn về phía cô ấy.
“Hai….hai đứa thấy gì rồi…?”
“Eh? Um, à thì…” (Sophie)
“Bọn con thấy mẹ xoay mình trước tấm gương. Hai lần ạ.” (Tio)
Nói cách khác, cô vừa tự tay phá hủy đi phẩm giá của một người mẹ nghiêm túc trước mắt các cô con gái, không phải chị một , mà những hai lần. Shirley giờ chỉ còn biết che mặt mình với tay, rồi khom người, cuộn tròn bản thân lại nhiều nhất có thể.
***
“Ahhh, hai đứa nó thấy hết rồi, phẩm giá của một người mẹ đi tongggggg hếtttttttt rồiiiiiiii…..Xấu hổ quá…..Xấu hổ chết đi mất…..Có lẽ mình nên đào một cái hố rồi chui xuống đó mãi mãi luôn…..Sao điều này lại xảy ra chứ….Sao mình lại có thể quên mất chuyện mình đã là một người lớn, và chơi đùa trước gương như một đứa trẻ mà không có chút cảnh giác nào được chứ…..Phơi bày những hành vi xấu hổ như vậy trước mắt các con gái…..Giờ mình chỉ có thể đi chết đi thôi…..” (Shirley)
-“K-Không..không sao đâu , mama! Con không nghĩ điều đó kỳ lạ đâu !” (Sophie)
“Mm. Thực ra trông mẹ dễ thương lắm đó.” (Tio)
Khi mà cả nhà đang ngồi trước bữa sáng, có thịt xông khói , trứng kèm món salad trộn thịt khô hun khói, mẹ của cặp song sinh vẫn đang cố che đi khuôn mặt của cô trong sự xấu hổ, và không thể đáp lại điều gì trong khi Sophie và Tio đang cố gắng để an ủi mẹ của chúng.
Cặp song sinh hoàn toàn chân thành với từng lời của chúng, nhưng Shirley tội nghiệp đã bị tổn thương đến mức, ngay cả chúng cũng không thể nào cứu được cô nữa. Trong khi đó, các mạo hiểm gia ngồi gần đó đang bắt đầu xì xào to nhỏ.
“À, con hiểu rồi. Con luôn lo lắng vì mama chỉ chú ý đến quần áo của bọn con hơn là của mẹ. Nhưng mà con vui lắm, vì mama vẫn thích ăn mặc dễ thương.” (Sophie)
“Umm… thực ra, còn xấu hổ hơn, nếu con cứ nhìn mẹ như vậy đó …!” (Shirley)
Người Shirley run cả lên vì xấu hổ tột cùng khi mà con gái Sophie của cô nhìn cô với một ánh mắt đầy thương cảm. Cô không ngờ là mình lại bị các con gái nhìn một chằm chằm như vậy, thành ra tổn thương tin thần đã lớn rồi nay còn nghiêm trọng hơn.
-“Dù…dù sao thì….Mẹ sẽ ra ngoài đi làm bây giờ. Mẹ có thể không về nhà kịp giờ để ăn tôi, nên hai đứa không cần lo mà cứ ăn uống trước đi nhé.” (Shirley)
“Vâng ạ. Gặp lại mẹ sau nha.” (Tio)
Gương mặt cô vẫn còn đỏ bừng , Shirley vội đứng dậy và nhanh chóng rời nhà trọ Deficit House.
“….Hình như mama chẳng mấy khi dành thời gian cho bản thân, nhỉ?” (Sophie)
“Mm. Em cũng có cảm giác mẹ không dùng thời gian rảnh rỗi cho bản thân mình .” (Tio)
Hai đứa cùng suy nghĩ về điều đó. Chúng có thể làm gì cho người mẹ của mình, người lúc nào cũng đặt cược cả mạng sống của mình mỗi ngày?
“……Nấu ăn thì sao?” (Sophie)
-“Mẹ bảo chúng ta không được dùng dao hay bếp vì nó rất nguy hiểm, chúng ta có thể giúp bà Martha làm đồ ăn, nhưng mẹ nói sẽ về nhà muộn hôm nay….Vậy còn việc lau dọn thì sao?” (Tio)
“Đó là điều mà chúng ta luôn luôn làm mà, dọn dẹp sạch sẽ phòng của chúng ta cũng vậy…..” (Sophie)
Vì mấy việc như kiểu đó thì cho trẻ con làm như là một phần trong việc hẳng ngày của chúng, không có gì đặc biệt lắm, nên hai đứa vẫn còn băn khoăn xem mình sẽ làm gì. Nhưng trước hết, chúng nên đi giúp rửa bát đĩa đã, nhưng khi chúng bước chân vào trong bếp, hai đứa nghe thấy tiếng của Martha đang nói chuyện với chồng của bà ấy.
-“ Dù sao thì, có rất nhiều khách hàng rất muốn ăn những món chua, có khi là do thời tiết mùa này. Dù sao thì, đây cũng là một cách tốt để giải tỏa đi sự mệt mỏi trong cái nóng bức bối của mùa hè.” (Martha)
Cặp song sinh tóc trắng nhìn nhau, một ý tưởng cùng này ra trong đầu chúng cùng một lúc.
“Nghĩ tới điều này, hình như là mama rất thích mùi vị của quýt, đúng không ta?” (Sophie)
“Em nhớ là ta đã xoay xở để làm món đó vào sinh nhật năm ngoái của mẹ.” (Tio)
Trái cây có múi là món yêu thích của Shirley, và cô đã rất vui khi vào hai năm trước, với sự giúp đỡ của Martha trong bếp, đôi bé song sinh đã tặng cô một món tráng miệng mát lạnh là thạch quýt. Có lẽ là vì trời quá nóng, nên vị chua chua của thạch hẳn là hoàn hảo đúng không, đặc biệt là nó còn một món lạnh nữa chứ? Khi hai đứa nghĩ đến điều này, chúng lập tức về phòng ngủ để làm một cuộc nói chuyện bí mật.
“Sẽ không có gì đặc biệt nếu ta mua trái cây bằng tiền túi ,đúng không ? Nó dù sao cũng là số tiền mà mama đã vất vả kiếm được mà.” (Sophie)
“Vậy thì thứ khác chắc là được, nhỉ ? Như là chanh rừng, và mấy thứ quả như thế?” (Tio)
Nó là một thứ quả có vị chua như những quả chanh thông thường khác, trẻ con trong thị trấn đôi khi ăn nó như là một món ăn vặt khi chơi trong rừng. Vì trông nó giống chanh, đám trẻ con gọi nó là “ chanh rừng” , nhưng tên thường gọi của nó là “ citric rừng”. Chúng phát triển theo cách này để xua đuổi những côn trùng và các động vật nhỏ vì vị chua kinh khủng của nó, nhưng chính điều này khiến nó rất phổ biến với con người.
Nó đôi khi cũng được trồng bởi các nông dân, và loại bạn tìm thấy trong rừng thì có hơi đắng hơn so với loại được trồng, nhưng theo Martha, nếu nấu đúng cách thì chúng vẫn trở nên rất ngon lành.
-“Quả đó đang mọc rất nhiều trong mùa này, nếu ta ra ngoài và hái một ít bây giờ, chúng sẽ có thể làm được cái gì đó vào lúc mẹ về nhà.” (Tio)
“Yeah… Ý kiến này được đó ! Nếu mẹ mệt và không muốn ăn tối nhiều, chúng ta có thể mời mẹ ăn thạch!” (Sophie)
Sau một lần nhất trí, Sophie và Tio lấy áo che nắng của mình và đi đến khu rừng. Hai đứa cũng mang theo cả Beryl và Rubeus để giúp mình tìm kiếm quả chanh rừng nữa.
“Được rồi, ta đi thôi !” (Sophie)
“Oh~” (Tio)
“”Tweeee!”” (Beryl + Rubeus)
***
Khu rừng, nó trải dài từ cái giếng bên ngoài thành phố đến khu công viên gần nhà trọ Deficit House, là một nơi lý tưởng để chơi trong những ngày hè vì đây toàn bóng râm. Sophie và Tio, với làn da trắng nõn nà của mình, thực sự rất thích nơi này, có thể dành nhiều giờ trong ngày hè của mình ở đây để tận hưởng làn gió mát len lỏi qua những tán cây.
“Lần trước…..ta tìm thấy chúng ở đâu nhỉ?” (Tio)
“Chị nghĩ là ở đây….Lối này.” (Sophie)
Khu rừng này như thể là một khu vườn với hai đứa, vì chúng đã chơi ở đây khi còn rất nhỏ, nhưng nó vẫn rất lớn. Nếu một đứa trẻ lần đầu đi vào đây, nó chắc chắn sẽ bị lạc. Có một luật bất thành văn là không được đi quá sâu vào trong rừng, nhưng xét về mặt địa lý, thì bây giờ hai đứa đã rời khỏi thị trấn rồi, hai đứa bắt đầu tìm những cây chanh rừng mọc ở phía bên này của bức tường.
Dẫn đầu bởi Sophie, hai cô bé và hai chú chim cùng lên đường, cố gắng tìm lại những bước chân mà chúng đã bước vào mùa hè năm ngoái. Dù rằng theo địa lý thì khu rừng này nằm ngoài thị trấn, nhưng cũng không có sinh vật nguy hiểm hay quái vật nào, khi mà thiên địch của chúng, các mạo hiểm gia đang ở rất gần đó. Cùng lắm, chỉ có một con goblin nào đó cố gắng lẻn vào trong trấn để ăn cắp vặt từ một ngôi nhà, nhưng hình như các tổ goblin gần đây đã bị mạo hiểm gia nào đó quét sạch vào mùa xuân rồi thì phải.
Đó là lý do lũ trẻ có thể thường xuyên đi dạo trong rừng mà không cần lo lắng quá nhiều, nhưng không hiểu sao, Tio lại cảm thấy có gì đó mơ hồ bất an.
“……?”
“Sao vậy, Tio?” (Sophie)
“Mm… Cảm giác có cái gì đó … Có cái gì đó trong khu rừng ấy…?” (Tio)
Cô bé không thể giải thích những gì cô cảm thấy, nhưng nếu để diễn tả thành lời, đó là cảm giác đang bị ai đó theo dõi..? Cảm giác đó len lỏi vào tận trong xương cốt của Tio, khiến bản năng của cô không hoạt động được nữa.
“Em không nên lo lắng quá như thế……Chắc chỉ là vài đứa bé khác đi chơi trong rừng thôi à?” (Sophie)
“Chắc thế …? Nhưng cái cảm giác này… Mm…” (Tio)
Thấy Tio có vẻ lo lắng và bất an về cái gì đó mà cô bé không hiểu được, Sophie liền ưỡn bộ ngực bé xíu của mình và chìa tay ra.
“Không thể trách được . Nào, để Onee-chan nắm tay em nhé .” (Sophie)
“Không, không phải như vậy.” (Tio)
Bị em gái từ chối cử chỉ ân cần như là một cô chị lớn của mình như vậy, Sophie cúi đầu vẻ hơi buồn. Nhưng cảm giác khí chịu mà Tio cảm nhận được không đổi. Hai đứa quyết định sẽ đi hái quả và quay về nhà trọ Deficit House nhanh nhất có thể, vậy nên chúng quyết định sẽ đi sâu hơn vào trong rừng.
“Ah! Chúng đây rồi!” (Sophie)
“Mm. Chúng lớn nhanh thật.” (Tio)
Khu vực nơi mà bức tường thị trấn sẽ kéo dài ra nếu không có khu rừng này, hai đứa cuối cùng đã tìm thấy loại trái cây mà chúng cần. Nhưng khi hai đứa đang chạy tới để hái quả, vô số bàn tay người xuất hiện phía sau của Sophie và Tio, và cô gắng để bắt lấy hai đứa.
“Ah!?”
“C-Cái gì thế !?”
Là do bản năng của chúng….? Hai đứa gần như đã nhảy sang hai bên cùng một lúc để tránh thứ đó, chỉ một giây sau , vô số bàn tay người đã cào nát mặt đất chỗ mà chúng vừa mới đứng.
“Ahhh!? Đồng….đồng hồ bỏ túi đâu rồi!?” (Sophie)
Đống bàn tay đó chỉ sượt qua chúng một chút? Khi hai đứa luống cuồng tìm chiếc đồng hồ bỏ túi mà Shirley đã tặng chúng, thứ mà chúng luôn đeo trên cổ, thì mới phát hiện ra nó đang nằm ở phía bên kia chỗ những cánh tay. Mặt Sophie và Tio tái mét vì mất đồng hồ. Và như thể để làm chúng thêm sợ hãi, con quái vật kia cũng bước ra khỏi bóng tối, một nụ cười gian xảo và hèn hạ hiện trên khuôn mặt nó.
“T-Tio! Người kia là…!” (Sophie)
“Đúng rồi, đó là em gái của mẹ …” (Tio)
Xấu xí. Đó là từ duy nhất chúng có thể dùng để miêu tả thứ hỗn độn đầy kinh tởm của chân và tay con người, đập vào nhau tạo ra hình dạng của một con quái vật với cái gương mặt của một gã đàn ông đẹp trai được gắn vào trên đó, nhưng chúng vẫn nhận ra ả đàn bà với cái váy bẩn thỉu và rách rưới, người dường như đã dung hợp cùng với con quái vật đó.
Ả chính là em gái của Shirley, Alice, kẻ mà có lẽ sẽ là mẹ ‘mới’ của chúng nếu kết cục của cuộc đấu Tay Đôi bởi Nữ Thần tại Đế chế đi theo một hướng khác. Những ngón tay và bàn tay của con quái dường như đã kéo ả vào sâu trong cơ thể nó, váy và mái tóc màu hồng vàng của ả lấm lem bùn đất và máu khô. Nhìn thế này , không biết là ả có còn sống hay không nữa.
“C-Chúng…chúng ta làm gì đây…!?”
Chiếc đồng hồ bỏ túi có thể cứu hai đứa đang ngoài tầm với và con quái kia mạnh áp đảo hoàn toàn, chúng sợ đến nỗi không thể di chuyển được nữa. Bản năng đang kêu gào với chúng rằng, một sai lầm nghĩa là chết, cho nên chúng không dám cử động chút nào. Thêm nữa, con quái lại đang chắn giữa chúng và lối chạy về phía thị trấn.
Một tình huống hoàn toàn tuyệt vọng. Con quái vật kia , với vẻ mặt bạo tàn đầy thích chí khi nó nhìn về phía các cô bé. Gran giơ cánh tay dày cộp đầy ghê tởm của gã lên, và vươn nó đến những chỗ những cô bé đang hóa đá……
“Twee!”
“Tweeeeeeet!”
Nhưng mà, Beryl và Rubeus lập tức lao đến chắn giữa để bảo vệ chủ nhân của chúng. Một con quái vật hung bạo đối đầu với những con chim bé xíu. Dù chúng có là Tinh Linh, chúng có thể làm gì để bảo vệ cặp song sinh khỏi thứ sinh vật đáng ghê tởm này? Nhưng chỉ nháy mắt sau, hai con chim xanh lam và đỏ thắm kia mở mỏ của chúng, và một luồng ánh sáng chói mắt bắt đầu hiện ra từ trong miệng của chúng.
” “TWEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEET!” ”
Và sau đó, một ánh chớp lóe sáng. Hai luồng sáng màu lam và màu đỏ phóng ra từ hai Tinh Linh, lập tức thổi bay cánh tay của Gran thành cát bụi, như thế nó chưa từng tồn tại ở đó vậy.
__END Chapter 62___
__Trans : Flame Soul__
***
-Trans : Lady and Gentlemen……Welcome to Tom and Jerry Showwwwwww……..
-Trans : Hãy sẵn sàng cho màn đuổi bắt …..đoán xem ai sẽ là chuột và ai là mèo…..và ai sẽ bị tóm nào.
-Trans : 3h32 phút sáng này, bộ này lần đầu lên top 1 nổi bật (dù chỉ trong 4 tiếng ngắn ngủi) …..Hmu hmu tui vui muốn khóc rùi nè….cảm ơn các ae vì luôn ủng hộ…..
Next : Chương 63 : Cặp Song Sinh Tóc Trắng vs Đoàn Trưởng Đế Chế