*Chương 63 : Cặp Song Sinh Tóc Trắng vs Đoàn Trưởng Đế Chế
“GYYYAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHH!?”
Khi cánh tay đang vươn ra của hắn bị thiêu rụi trong chớp mắt, Gran ngã vật xuống đất trong đau đớn khi cơn shock từ vết thương bỏng cháy kia nghiền nát từng dây thần kinh trong não của hắn. Tio sững người trong khoảnh khắc trước những gì mà những thân quyến bé nhỏ của cô vừa mới làm, nhưng nhanh chóng định thần lại và cố gắng tìm kiếm chiếc đồng hồ bỏ túi đã rơi mất, nhưng bé nhanh chóng nhận ra nó đang nằm ở bãi cỏ kế ngay bên Gran. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô bé tiếp cận hắn lúc này, đặc biệt là khi mà cánh tay của hắn đang tái sinh lại với một vận tốc khủng khiếp như thế.
Khả năng duy nhất cô có thể thấy được là viễn cảnh cơ thể nhỏ bé của mình bị quật ngã xuống đất bới cánh tay khổng lồ đó một khi nó hồi phục hoàn toàn.
“Tch…! Sophie, lối này.” (Tio)
“Wawawa!?” (Sophie)
Hiện giờ cô không thể làm gì được, nên quyết định, nắm lấy tay người chị lớn vẫn còn đang shock tại chỗ kia và kéo chị ấy chạy sâu vào trong rừng. Lần cuối cùng một điều như này diễn ra, là khi người hầu cũ của Shirley , Rudolph cố gắng bắt cóc hai chị em song sinh này với các hiệp sỹ tùy tùng của hắn, khi đó hai đứa đã hoàn toàn bất lực trong việc chống cự, nhưng với những kinh nghiệm đó, cô sẽ không để cả hai bị bắt lần thứ hai, cho nên Tio đã có thể giữ bình tĩnh trước việc như vậy.
Khó mà thể tin được bé có thể tỉnh táo được trong tình huống như vậy, khi mà bản thân vốn chỉ được thấy là một bé gái 10 tuổi luôn luôn lầm lỳ và hay buồn ngủ.
“A…a…a….a…..ai vậy!?” (Sophie)
-“Em không biết….Em cũng không chắc, nhưng em nghĩ là một tên lính nào đó đến từ Đế Chế. Dù nhìn hắn có hơi khác những loại đàn ông mà mẹ đã cảnh báo với chúng ta.” (Tio)
-“Hắn chắc chắn là khác những gì mama đã nói luôn đó!!? Cái tên đó là thể loại dị hợm biến thái gì vậy!?” (Sophie)
Nước mắt chảy ra từ mắt của Sophie, nhưng cô bé nhanh chóng gạt nó đi khi cố gắng bình tĩnh trở lại, phải có được chút bình tĩnh để trả lời lại Tio. Hai đứa có thể không biết Gran là ai, nhưng chúng hẳn là nhớ gương mặt của Alice, ả đàn bà với một nửa cơ thể đã bị gắn chặt vào người con quái vật kia.
Giờ những gì chúng thực sự muốn là chạy quay trở lại thị trấn, nhưng làm được điều đó có nghĩa là chúng phải vượt qua Gran. Cách duy nhất là chạy sâu vào trong rừng và cố gắng tìm ra một lối đi khác vòng qua hắn, điều đó có nghĩa là chúng sẽ phải đi vượt quá giới hạn của thị trấn đến nơi mà những người lớn luôn cấm chúng không bao giờ được đến. Nói một cách khác, chúng sẽ ở nơi mà mình chưa từng tới trước đây.
“….Xin lỗi. Em nghĩ là chạy theo cách này sẽ giúp chúng ta cắt đuôi gã đó. Nhưng xem ra em làm chúng ta bị lạc rồi.” (Tio)
“K-Không sao đâu….Hôm nay trời không có mây, nên chúng ta có thể xác định được hướng quay lại thị trấn theo bóng nắng!” (Sophie)
Đôi mắt Tio mở to. Bé biết chị gái mình rất thông minh, nhưng bé không biết là chị mình còn biết những thứ như thế.
-“Nhưng mà, kể cả khi chúng ta không bị lạc và chạy về được thị trấn khi trời đã tối….Thế còn gã đó thì sao?! Hắn là quái vật à….? Chúng ta phải làm gì đây…?” (Tio)
Hiện tại, việc tạo khoảng cách giữa hai đứa và gã quái vật đó là ưu tiên hàng đầu. May thay, so với cái thứ dị dạng to lớn mà hai đứa đang chạy trốn kia, sẽ dễ dàng hơn cho hai cô bé nhỏ con có thể di chuyển vòng quanh và ẩn mình trong khu rừng rậm rạp này. Dù hai đứa có thể còn thiếu kinh nghiệm, nhưng chúng đã lớn lên giữa những câu chuyện của các mạo hiểm gia trong từng ấy năm, điều đó mang lại cho hai cô bé một sự khôn ngoan đến khó tin ở cái tuổi ấy.
-“Nếu hắn thực sự mạnh như vẻ ngoài dị dạng kia, hắn có thể dễ dàng quật đổ cây cối trên đường của hắn, và sẽ rất rắc rối nếu hắn ngửi thấy chúng ta.” (Tio)
-“Đúng rồi! Beryl và Rubeus có thể làm được gì đó, đúng không? Luồng sáng ban nãy đúng là rất tuyệt vời đó.!” (Sophie)
Khó mà tin được hai con chim này trông ngớ ngẩn đến như thế nào trong những hoạt động thường ngày , nhưng nếu hai thân quyến nhỏ bé này có thể gây ra nhiều sát thương cho Gran đến như vậy chỉ sau chớp mắt, thì có lẽ chúng có đủ khả năng đánh bại được hắn. Sophie nhìn lên bầu trời để tìm kiếm chúng với một hy vọng lớn lao, nhưng tiếc thay nó hoàn toàn trống không.
“Uh… Huh? Beryl với Rubeus đâu rồi ? K-Không phải là hai đứa nó bị mắc kẹt ở đâu đấy chứ ? Nếu vậy, thì nếu ta tái triệu gọi chúng thì …” (Sophie)
“Sai rồi…Sophie, nhìn này .” (Tio)
“Huh…. Chờ đã , uwaaaaaaah!? Có cái gì đó trắng trắng trên đầu của em kìa !?” (Sophie)
Tio lấy ngón tay trỏ trỏ lên đỉnh đầu cô bé. Khi Sophie nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô em gái, cô bé thấy nó, ẩn mình giữa mái tóc trắng ấy là một con chim cũng có màu trắng đang nép mình. Đó là Rubeus, mặc dù có một bầu không khí kỳ lạ bao trùm quanh nó, nhưng dường như lông của nó đã bay hết màu sắc.
“Dù sao thì , Sophie, Beryl cũng đang ở trên đầu của chị kìa .” (Tio)
“Uwaaah!? Đ-đúng rồi ha!! Chị không nhận ra luôn đấy !?” (Sophie)
Bé cuối cùng cũng nhận ra khi lấy tay chạm vào đỉnh đầu. Beryl đã biến thành con chim trắng ma quái, và dường như cũng có một bầu không khí tự mãn đang bao phủ lấy nó, như thể nó đang cười vậy.
-“Lẽ…lẽ nào đây là sức mạnh ma thuật của chúng! Chị nghĩ là màu sắc lông của Beryl và Rubeus sẽ quay lại sau một lúc nữa, chúng chắc đang hồi phục bằng cách kết nối với mạch ma lực của chúng ta lần nữa.” (Sophie)
“Em không hiểu lắm, tức là giống như lần đầu chúng ta gặp nhau á.” (Tio)
“Yeah, có lẽ vậy?” (Sophie)
Nghĩ đến đây, Tio lại thấy không có cách nào để hai con chim này có thể đánh bại được Gran trong tình trạng như thế này. Tốc độ hồi phục của Gran là một cái thứ gì đó dị thường, nên kể cả khi những con chim này có gây cho hắn nhiều sát thương với ma thuật của chúng, thì cũng không có nhiều ý nghĩa nếu chúng phải hồi phục lại như thế này sau mỗi lần làm thế.
-“Vậy thì, chị đoán điều duy nhất ta có thể làm giờ là cố gắng và tìm cách đi vòng qua hắn để trở lại thị trấn, đúng không?!” (Sophie)
“Mm. Các mạo hiểm gia có lẽ sẽ có cách để đối phó lại thứ đó.” (Tio)
Nhưng mà, khi mà chúng đang định quyết định như thế, một hình ảnh kỳ lạ cùng xuất hiện chính xác trong tâm trí của chúng.
Đó là hình ảnh cả Sophie và Tio đã quay về thị trấn an toàn. Tuy nhiên, sau khi một hồi đuổi theo hai đứa trong rừng, Gran đột nhiên xuất hiện trên đường phố thị trấn. Dù các mạo hiểm gia cuối cùng cũng tới để chặn đứng hắn, chuyện gì sẽ xảy ra với các cư dân trong thị trấn lúc đó?
Hai đứa thấy hình ảnh của Lisa, Chelsea và Mira, chưa kể còn có cả Martha….
“Cái…..Lại là những hình ảnh kỳ lạ này nữa sao…!?” (Sophie)
“…Nhưng mà, đó không phải là những gì sẽ xảy ra nếu chúng ta cứ quay về thị trấn như thế nào sao?” (Tio)
Đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng cũng nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ như thế này trong tâm trí chúng trước đây. Những hình ảnh này quá sống động để coi là mơ , hay là ảo ảnh được tạo ra do trạng thái tâm lý lo lắng của hai đứa, khả năng cao là chúng là sự thật.
“Chúng ta có thể làm gì đây…..Không thể quay về thị trấn như này được…” (Sophie)
Ý nghĩ về việc mất đi những người bạn và một người như thể bà ngoại chúng khiến cả hai đứa thấy lo sợ. Nhưng khi chúng quay bước để tiến sâu hơn vào rừng, lại có những hình ảnh khác hiện ra, như thể đang mách bảo chúng phải làm gì.
Đó không phải là viễn cảnh của sự tuyệt vọng, hay một lời tiên tri thống khổ. Nó chỉ đơn thuần là một thứ gì đó “ đơn giản’’, kỳ lạ dường như đang dẫn dắt các cô bé của chúng ta. Mặc dù không có gì đảm bảo là phải tuân theo nó, có khi nó chỉ là một ảo ảnh cũng nên.
Vậy thì, hai đứa phải làm gì đây? Âm thanh của cây cối đang gãy đổ phía sau như làm củng cố thêm quyết tâm của chúng. Sophie và Tio, cùng nhìn nhau và cùng nhau gật đầu.
“….Tio.” (Sophie)
“Mm. Em hiểu rồi.” (Tio)
Cặp song sinh tóc trắng quyết định tin vào bản năng của mình và chạy sâu hơn vào trong rừng. Nhưng lần này chúng sẽ không chỉ chạy chốn nữa, đã tới lúc phải chống trả rồi.
***
Khi khói trên các chi bị đốt cháy đã tan đi và Gran đã xác nhận rằng cánh tay của hắn đã hồi phục hoàn toàn , có thể cử động được, nụ cười tàn bạo ban nãy của hắn đã không còn, thay thế cho nó là một biểu cảm giận giữ khi hắn nhìn về hướng mà hai chị em song sinh kia đã biến mất vào trong khu rừng.
“Bọn ranh connnnnnnnn….! Không ngờ chúng nó làm mình bị thương đến nhường này…!” (Gran)
Gran, người đã hạ cánh xuống đây sau khi đang bay giữa Đế Chế và thị trấn biên cương của Vương Quốc, hắn nhìn xuống bản thân mình….Hắn vẫn còn tin vào mục đích của mình. Sau khi tìm ra Shirley, hắn sẽ giết cô , sau đó mang những đứa con gái của Albert trở về như một phần thưởng để xoa dịu những khó khăn có giữa hai người trong thời gian vừa qua sau vụ việc chấn động này.
――――Ta liệu có thể thắng nếu thách đấu cô ta trong tình trạng như này?
Mặc dù bản thân hắn có được sức mạnh vô song, hắn vẫn suýt nữa bị Lumiliana đập cho gần chết. Cơ hội nào cho hắn để chống lại nữ quỷ kiếm còn vượt xa cả Lumiliana đây.
Nhưng dĩ nhiên, Gran không muốn chấp nhận thực tế như vậy. Nhưng Gran vẫn khá thông minh, và sau khi thấy được Sophie và Tio, hắn đã nảy ra một kế hoạch khác.
“Chính là nó !! Để bảo đảm chắc chắn, không gì tốt hơn là bắt một con tin để khiến Shirley không thể chống cự được…..Có thể không tránh được việc làm đám nhỏ đó bị thương, nhưng đó là cần thiết để chúng không chạy đi đâu được, dù đây có là vết nhơ trong sự nghiệp hiệp sỹ của ta thì cũng là một sự hy sinh xứng đáng thôi.”
Dù rằng hắn tự nhủ làm thế để ngăn Shirley trốn chạy , nhưng thực ra hắn muốn một con tin để bắt Shirley đứng im tại chỗ cho hắn tấn công. Đó là một lựa chọn xấu xa nhất có thể, bắt nguồn từ nỗi sợ hãi Shirley tồn tại sâu trong tâm can của hắn. Một quyết định , được đưa ra có thể là do ảnh hưởng từ thanh kiếm ma quái kia, nhưng đa phần là do sự kiêu ngạo đã quá lớn của Gran.
Dù Sophie và Tio tháo vát thật đó, thì hai cô bé kia vẫn chưa được huấn luyện bài bản bao giờ. Sao chúng có thể chống lại được Gran, một kẻ đã biến thành một con quái vật vô lương tâm đáng ghê tởm, chẳng có cách nào cho chúng có thể trốn thoát được cả. Đó là sự thật hiển nhiên rồi.
Bằng cách đó, Gran cố gắng tóm lấy cặp song sinh bằng cách luồn những chân và tay của hắn ra sau chúng. Một khi hắn có được con tin , hắn sẽ cười điên dại trong khi làm những thứ khủng khiếp với chúng trước mắt của Shirley, nhưng bằng cách nào đó cả hai đứa lại nhảy sang hai bên và tránh được đống chân tay dị dạng của hắn.
Hắn bị shock vì điều ấy, nhưng hắn vẫn cố tóm lấy hai cô bé lần nữa. Có thể chúng có bản năng né được đòn tấn công của hắn một lần, nhưng chúng không chống lại được sức mạnh thể chất vượt trội của hắn. Nhưng hắn đã nhầm, hai cô bé không đơn độc.
Hai con chim xuất hiện từ hư không đã chắn trước hắn với hai đứa bé, và luồng sáng ma thuật từ chúng ngay lập tức thổi bay một cánh tay của hắn ta, Sophie và Tio sau đó đã trốn đi trong sự kinh ngạc. Và khi hắn còn đang quằn quại trong đau đớn, thì hai đứa bé đã biến mất hoàn toàn trong rừng cây.
“T-Tao…sẽ không tha thứ cho bọn mày !! Sao…sao con ả chết tiệt đó và con của ả lại luôn sỉ nhục ta như vậy chứ …..!” (Gran)
Đó không còn là cơn giận với những đứa bé đó nữa….Gran giờ căm ghét bất cứ ai có thể đánh lại hắn ta, khi hắn cảm nhận sức mạnh của Dáinsleif đang tuôn trào khắp cơ thể.
“ Hai đứa ranh con đó dù sao cũng là con của Shirley, con quái vật đã hành hạ Alice và nguyền rủa ta…Mẹ nào con nấy…!” (Gran)
Đột ngột nhận ra một mùi hương trong không khí, Gran quay về hướng những cô bé đã chạy. Khi hắn liếm láp lưỡi kiếm tà ác đã hợp nhất với cánh tay phải của hắn, với một nụ cười tà ác, đôi mắt hắn mờ đục đi trong cơn khát máu.
-“Nếu đã như vậy,…..chẳng thành vấn đề nào tao chặt một vài cái chân hay cái tay của tụi mày ở đây…” (Gran)
Dám nói những điều như thế với những người được coi là người kế thừa ngai vàng Đế Chế, Gran đã nói ra một điều không được phép với tư cách là một quý tộc và một hiệp sỹ…Nhưng hắn đang không hề nói đùa. Hắn đã trở thành một con quỷ, thề phải trả lại những nhục nhã mà hắn đã phải chịu cho những cô bé đã gây ra cho mình.
“Vậy thì, đám ranh con đó đâu rồi ? Chó chết, cây cối ở khắp nơi……Phiền phức !!” (Gran)
Tất nhiên, hai cô bé đó có nhiều nơi để trốn. Trong khu rừng rậm rạp này, có hàng cơ số những nơi để hai đứa ẩn náu. Gran không thể xác định ra hai đứa ngay, nhưng hắn cũng không mù trong khu rừng này đâu.
“Mùi này…Kukuku, chúng đây rồi…!” (Gran)
Với cơ thể đã trở nên dị dạng, ngay cả 5 giác quan của hắn cũng được tăng cường. Dù không thính được như chó, nhưng đủ để hắn bám theo mùi hương của hai cô bé và hai con chim mà hắn đã gặp trước đó.
Hắn hơi khó khăn để tìm ra chính xác hai đứa ở đâu, nhưng đám ranh con và những con chim đã làm tổn thương hắn thì chắc chắn là gần đây. Bám theo con đường ngắn nhất của mùi, phạt bỏ mọi cái cây trên đường, cuối cùng hắn thấy được bóng lưng của hai cái bóng trắng vẫn đang chạy trốn.
“Tìm được tụi mày rồi, đám ranh con!!” (Gran)
Một lần nữa, bàn tay của gã hiệp sỹ lại vươn đến chỗ các cô bé. Dù Gran đang đuổi theo với vận tốc còn nhanh hơn cả một vận động viên điền kinh chạy nước rút….Thì bất ngờ, tầm nhìn của hắn bị đảo ngược.
“Cái…Cái quái gì ….!?” (Gran)
Đôi mắt Gran đảo qua lại trong ngơ ngác vì sự thay đổi bất ngờ này. Quanh cổ chân hắn là một vòng dây leo, nó đang thít lại chặt hơn vì chính sức nặng của hắn.
Để dọn sạch bụi rậm, Tio đã dùng t một cái kéo nhỏ cô bé mang theo khi vào rừng. Sau đó, lấy một đoạn dây nho dày buộc quanh một thân cây mềm, rồi chế thành một cái bẫy treo, nhìn có vẻ vô hại, nhưng hóa ra nó rất hiệu quả.
Là Sophie đã nghĩ ra cái bẫy treo mà Gran đang mắc phải này, còn Tio là người ghép tất cả chúng lại với nhau thành một cái bẫy hoàn chỉnh, gã hiệp sỹ giờ bị treo ngược trên cây như thể hắn là một con lợn đang bị treo lên chờ chọc tiết vậy. Đoàn Trưởng Hiệp Sỹ Đoàn của Đế Chế, giờ trông như một con vật ngu ngốc bị mắc bẫy vậy à? Hắn còn chưa kịp hiểu được rằng thực tế là hắn đang bị treo lơ lửng như thế này, hắn im lặng vì còn đang choáng váng, nhưng cặp song sinh của chúng ta thì không bỏ qua cơ hội này.
“Cơ hội của chúng ta đây rồi .” (Sophie)
“Nhận lấy này!” (Tio)
Chạy thẳng đến chỗ Gran, Sophie và Tio liền hắt vào mặt hắn, thứ được chúng giữ trong một cái lá to, một thứ bột nhão màu đỏ gắt. Gã dị dạng kia ho sặc sụa kinh khủng. Nhưng, chỉ giây lát sau, hắn được cảm nhận ngay cảm giác bỏng rát trên khắp mồm miệng, mũi và cả mắt…….
“Gy….. GYUAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAGH!?!? Cái quái gì đấy…!? Nó cháy !! Nó đang CHÁYYYYYYYYYYYYYYYYYY!!”
Các vết loét bắt đầu hở miệng, máu tràn ra từ cả mũi và mắt của hắn lẫn với cả nước mắt . Nguyên nhân á? Thứ đỏ gắt đó là một hỗn hợp bột của ớt siêu cay habanero và cả ớt rừng mọc ở khắp nơi trong khu rừng này. Sophie và Tio, thêm sự giúp sức của Beryl và Rubeus, những con chim đã hồi phục đủ sức để bay, đã tạo ra thứ hỗn hợp kia càng nhiều càng tốt, và ném thứ đó vào thẳng mặt của Gran. Dù hắn có khả năng tái tạo, thì cái thứ hỗn hợp cay xè và nóng rát đó đã phủ đầy cả mặt, mồm và mũi của hắn ta, cũng nhìn len vào cả khóe mắt của hắn nữa, nên cái cảm giác như bị thiêu đốt kia sẽ không biến mất sớm đâu.
“Chúng ta làm được rồi!! Nhiệm vụ hoàn thành!” (Sophie)
“Mmm. Giờ thì chuồn khỏi đây và đi chuẩn bị một cái khác nào.” (Tio)
Và trong khi Đoàn Trưởng của chúng ta còn đang phải chịu cái đau khôn tả nóng rát, trong khi vẫn bị treo ngược như con heo vì cái bẫy của hai cô bé mười tuổi kia, cặp song sinh trao nhau một cái đập tay để mừng thắng lợi của chúng, trước khi biến mất vào trong rừng cây, với hai Tinh Linh chim đang ngồi trên đầu của chúng.
__END Chapter 63__
__Trans : Flame Soul__
***
-Trans : Trò đuổi bắt còn tiếp, chờ đón phần tiếp theo của Tom and Jerry đi…… J
Next : Chap 64 : Đoàn Trưởng nhảy nhót trong trò chơi của cặp song sinh