*Chương 68 : Đề tài tự do của mùa hè thì nên làm gì đây?
Mọi thứ cũng bớt bận rộn hơn ở Guild Mạo Hiểm gia trong suốt mùa hè
Vì ban ngày nóng không chịu nổi, nên các hạng B có tài chính ổn định và không có nghĩa vụ phải chấp hành những yêu cầu khẩn cấp sẽ thường tạm thời ngừng những cuộc phiêu lưu của mình trong những tháng hè này. Cái này cũng na ná kỳ nghỉ hè họ tự thưởng cho mình vậy, và chỉ khi nào xảy ra trường hợp khẩn cấp, thì còn lại họ sẽ dành cả ngày để trốn khỏi cái nắng thiêu đốt kia.
Vào những ngày nóng nực như thế này, với tiếng ve sầu râm ran trên các tán cây, thì làm gì có ai bị điên mà dành thời gian ra ngoài oánh nhau với lũ quái vật đến vã mồ hồi hay đi thu thập thảo mộc trên núi chứ. Ngay cả các hạng A cũng đôi khi thấy ngán ngẩm khi phải chấp nhận những yêu cầu bắt buộc trong thời tiết như này.
Trừ khi bạn là một hạng thấp còn phải vật lộn chuyện tiền bạc để sống qua ngày, hay là một mạo hiểm gia đang có khó khăn về tài chính, thì hiếm ai đi nhận thực hiện yêu cầu trong những ngày hè nóng bức và dài đằng đẵng cả.
Thật không may cho mấy cô cậu đây , hiện có ba mạo hiểm gia đang túm tụm quanh một cái bàn nhỏ để bàn bạc về những bước đi sắp tới của họ, họ là Kyle, Leia và Cudd, thành viên của một tổ đội hạng E. Cùng với một Minotaur có tên Asterios, người đang giúp họ điều chỉnh lại kế hoạch cho hôm này, tất cả chợt bất ngờ trước sự xuất hiện của một người vừa qua cánh cửa của Guild.
“Oh? Shirley-san?”
“Huh!?”
Trong khi lấy tay khẽ vuốt mái tóc trắng như tuyết của mình, và tận hưởng làn gió mát lạnh từ pháp cụ điều hòa không khí trong Guild, Shirley bước vào bên trong. Khi cô ấy đi vào, Kyle , hét toáng lên vì sững sờ, đến cả Yumina cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của cô ấy.
“Thật là bất thường … Tôi thật sự bất ngờ vì cô ấy bỗng nhiên xuất hiện ở đây đó…”
“Có chuyện gì đã xảy ra à ? Chẳng lẽ có quái vật nguy hiểm xuất hiện ?”
“Không, nếu có bất cứ điều gì nguy hiểm như vậy, các mạo hiểm gia bậc hạng cao sẽ là những người được biết đầu tiên. Bản thân tôi là một hạng A, nhưng tôi chưa có nghe thấy bất cứ điều gì như thế cả.”
Việc họ bất ngờ cũng là lẽ thường mà thôi. Tuy là một mạo hiểm gia, nhưng Shirley được mọi người biết đến là một người chắc chắn sẽ dành một kỳ nghỉ dài , trùng với thời gian kỳ nghỉ hè ở trường học. Vào khoảng thời gian này trong năm, cô sẽ đến Guild ít nhất có thể để dành tối đa thời gian rảnh bên Sophie và Tio.
Năm ngoái, có một yêu cầu tiêu diệt một đàn kiến Khổng Lồ được Nữ Vương Kiến dẫn đầu xuất hiện ở vùng phía Đông, nhưng khi người ta đến nhờ Shirley nhận yêu cầu thì…..
“Tôi từ chối. Tôi còn phải chuẩn bị một nơi cho các con gái tôi và bạn của chúng đến chơi ở một con suối trong núi vào ngày mai.” (Shirley)
Sau đó , lại có yêu cầu đánh bại một Lich King vừa mới hồi sinh ở phía Tây, nhưng khi Yumina đích thân đến nhà trọ Deficit House để trực tiếp nhờ vả Shirley, thì…..
“Tôi từ chối. Tôi có kế hoạch đi hái trái cây với các con gái tôi trong rừng ngày mai rồi.” (Shirley)
Và mới đây, trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hẻ ,khi mà có tin tức về một băng đảng đồ tể của cả trăm tên khổng lồ đang tiến đến Vương Đô từ phía Nam, chính trưởng chi nhánh của Guild đã đến cầu xin cô nhận yêu cầu, nhưng mà….
“Tôi từ chối. Hôm nay tôi còn phải đến Thương Cảng Trấn để mua đồ ngọt cho các con gái tôi.”
Méo cần biết là chuyện gì, các con gái cô là ưu tiên trước nhất. Thật may mắn cho cô là các mạo hiểm gia hạng B không bị ép bước nhận yêu cầu, cho nên suốt kỳ nghỉ hè, Shirley sẽ không dành thời gian cho bất cứ điều gì ngoài việc ở bên Sophie và Tio, thế nên cực kỳ hiểm khi thấy cô nhận hoàn thành cái gì, kể cả các yêu cầu.
Ngoài trừ việc loại bỏ bất cứ con quái vật nào định đe dọa thị trấn, mà chính xác hơn là đe dọa đến các con gái cô, thì mọi mục đích và ý định của cô là không bao giờ đi phiêu lưu trong kỳ nghỉ hè cả. Và sau bao nhiêu lần từ chối , mọi người trong Guild bắt đầu ngầm hiểu điều đó, và không ai dám đến làm phiền cô trong những ngày nghỉ nữa, nhưng chính Shirley lại đột ngột xuất hiện tại Guild. Đây đúng là một tình huống kỳ lạ mà.
-“Cái này hiếm thật đó? Tôi tưởng là sẽ không nhìn thấy cô ở đây khi trường học được nghỉ chứ!”
“Shirley-san, có chuyện gì vậy ? Tôi nghe nói là cô ít khi đến đây vào thời điểm này trong năm mà?”
Khi bước qua chỗ mấy cô cậu này, Shirley thấy mặt Kyle có vẻ lo lắng, nên cô ngồi xuống chỗ còn trống và nói cho họ sự thật.
“Thực ra là, vào hôm trước…” (Shirley)
***
Câu chuyện giờ sẽ quay lại vào tối hôm trước. Tio, đứng cạnh bồn rửa của căn bếp cho cư dân của nhà trọ Deficit House, bé đứng thăng bằng trên một cái ghế, cầm một con dao trên tay phải và một quả cà chua trên tay trái, rồi với một gương mặt nghiêm túc, trong khác thường hơn nhiều cái vẻ ngoài buồn ngủ thường thấy , bé tung quả cà chua lên không trung.
“Hah!”
Và rồi vung con dao làm bếp vào vào quả cà chua đang rơi xuống. Nhưng mà, con dao không xuyên quá và bổ đôi quả cà chua, nói đúng hơn là nó đã đập vào quả cà chua. Và dĩ nhiên, quả cà chua vẫn tiếp tục rơi xuống. Nhưng trước khi nó rơi xuống bồn rửa, Shirley, người đang đứng kế bên Tio , đã đỡ được nó.
“Mẹ đã nói rồi, không phải dễ hơn nếu con dùng thớt sao?” (Shirley)
“Mm… Nhưng mà mẹ, mẹ cũng đâu có dùng thớt.” (Tio)
“À, với mẹ thì thế này nhanh hơn nhiều.” (Shirley)
Shirley ném quả cà chua cô vừa bắt được khi nãy lên trời và vung con dao làm bếp của cô . Quả cà chua bị cắt với một vận tốc mắt người không thấy nổi thành 6 phần đều nhau hoàn hảo, mỗi ba phần rơi xuống một trong hai cái đĩa đã được chuyển bị sẵn và được trang trí sắp xếp rất đẹp mắt.
“Con cũng muốn làm thế. Mẹ đã làm kiểu gì vậy?” (Tio)
-“Mẹ rất muốn nói là phải thực hành cho đến khi làm được một cách hoàn hảo…..Nhưng mẹ không có cho phép con vung vẩy một con dao khi không có mẹ ở bên đâu đây nhé? Chỉ được dùng để nấu ăn thôi, nhớ nhé.” (Shirley)
“…Muu…” (Tio)
“….Nhìn mẹ như thế cũng không có tác dụng đâu.” (Shirley)
Cô đánh mắt khỏi Tio, người đang nhìn cô với một ánh mắt cún con hờn dỗi. Nếu cô mà nhìn thẳng vào gương mặt ấy, cô cảm giác mình sẽ dạy con bé theo đúng những gì mà con bé muốn mất.
?”
-“Dù…dù sao thì….Mẹ nhớ là con đang gặp khó khăn để tìm xem mình sẽ làm gì cho đề tài nghiên cứu tự do nhỉ, nhưng con đã quyết định mình sẽ làm gì chưa?” (Shirley)
“…Mẹ lại đánh trống lảng rồi.” (Tio)
“Cái đó thì….Bọn con vẫn chưa quyết định được.” (Sophie)
Câu hỏi của Shirley được trả lời bởi Sophie, người đang khuấy một nồi súp ở phía cuối bên kia của bàn bếp.
-“Bọn con đã hỏi giáo viên xem thầy có ý tưởng gì không, nhưng rõ ràng là năm nào các học sinh cũng chọn đủ thứ. Và có quá nhiều cái để chọn, như là lịch sử hoặc hóa học.” (Sophie)
“Ahh… nghe đau đầu thật đó…” (Tio)
Tio cau mày. Đọc một cuốn sách với một chủ đề như thế còn tốn thời gian hơn cả đống sách câu hỏi của hai đứa. Nghĩ đến điều đó, thì không có gì lạ khi hai bé sinh đôi của chúng ta lại muốn làm xong bài tập mùa hè của chúng càng sớm càng tốt đến thế.
-“Nếu chị thấy những thứ đó thú vị thì chị cứ làm đi nhé…..Nhưng mấy thứ nhàm chám chỉ làm em thấy buồn ngủ thôi… Fuwaaah…”(Tio)
Tio ngáp một cái dài buồn ngủ chỉ bởi việc nghĩ đến nó, thậm chí vẫn còn chưa tới bữa tối. Dù bé gần như đã ngủ gật suốt thời gian họ làm bài tập về nhà hôm nay, và gần như không nhúc nhích tý, nhưng giờ có vẻ như bé có thể sẽ ngủ luôn vào bất cứ lúc nào vậy. Thường thì, bé sẽ chỉ chợp mắt thôi, những sẽ tệ hơn cả thể nếu bé bị ép phải làm cái gì đó mà bé cho là buồn chán.
-“Thật sự đúng là khó khi mà họ không cho chúng ta một đề tài để làm. Đến trước năm ngoái, chúng ta vẫn chỉ cần làm có mỗi nhật ký.” (Sophie)
“…Họ chỉ muốn làm chúng ta phát khóc lên thôi.” (Tio)
Hai đứa không được chọn cùng một chủ đề nhất định, mà thay vào đó, hai đứa phải chọn chủ đề cho riêng mình. Thêm với việc nhật ký quan sát bị cấm chọn làm chủ đề, thì giờ có quá nhiều lựa chọn tiềm năng cho đám trẻ chọn lựa.
-“Đúng rồi!! Mama, sao chúng ta không làm một báo cáo về Guild Mạo Hiểm Gia , và lấy nó làm chủ đề cho đề tài nghiên cứu tự do của chúng ta nhỉ?” (Sophie)
“Guild á ? Không, cái đó…”(Shirley)
“Mm. Ý kiến hay . Mẹ mà không cho bọn con làm về nó, là con bỏ cái này luôn đó, nên xin hãy suy nghĩ đi ạ.” (Tio)
Vì cá nhân hai đứa rất thích thú với Guild, nên đó hẳn là điều thú vị cho các cô bé. Shirley, hiểu được ý định ẩn giấu của các con gái yêu quý của cô, đành phải miễn cưỡng cân nhắc điều này.
***
Sau khi nghe xong câu chuyện của cô, các mạo hiểm gia quanh bàn, trừ Asterios, cùng nhìn lên trần nhà với một vẻ mặt hạnh phúc.
“Ahh, hoài niệm quá đi . Tôi nhớ mình cũng từng làm cái đó khi còn tuổi đến trường .” (Leia)
-“Có vẻ như những ngày này đang tương đối khó khăn với các cô bé vì những yêu cầu này nhỉ. Ở quê nhà tôi không có trường học, nên tôi được mục sư của nhà thờ dạy học đọc và học viết…..Vậy ra cái này là thời thế thay đổi sao?” (Asterios)
-“Khó mà tưởng tượng anh lúc còn nhỏ như thế nào đó Asterios-san, nhưng đúng trưởng học đã thay đổi rồi , nhỉ? Chúng tôi chưa từng làm bị cấm làm nhật ký phát triển cho các báo cáo của mình bao giờ cả.” (Leia)
Shirley có vẻ bối rối với những gì Leia nói.
“Có gì khác khi các cô cậu đến trường sao?”(Shirley)
-“Khi tụi tôi còn đến trường, đa số trẻ con đều sẽ chỉ làm nhật ký quan sát. Nhưng vì trẻ con chỉ điền nó sau khi chơi cả ngày, nên nó chẳng giống bài tập về nhà lắm, vì đa phần ngày nào chúng cũng chỉ làm có một thứ thôi.”
-“Tôi hiểu rồi…Tôi hiểu ý cô. Khi chúng ta làm thế, tất cả những gì chúng ta làm cho đề tài nghiên cứu tự do là một vài câu mỗi ngày. Tôi đã viết về con bọ mà tôi giữ, nó chẳng thay đổi tý nào cả.” (Cudd)
“Tôi cũng có một con bọ cánh cứng. Đôi khi tôi đã viết về việc ai đã thắng trong những cuộc đấu côn trùng đó .”(Leia)
“Tôi thì đã trồng một cây rau . Vào mùa hè, nó lớn nhanh lắm, nên tôi thấy nó khá là thú vị.”(Kyle)
Dùng như nó từng là một yêu cầu dễ dàng, nhưng điều đó hẳn đã thay đổi trong vài năm qua. Vì yêu cầu làm đề tài tự do mà Shirley nghe được từ các con gái cô hoàn toàn khác.
“Hmm. Mặc dù tôi không ủng hộ mấy nghiên cứu không kết quả … Nhưng mà việc nhật ký quan sát không được tính làm chủ đề cho các đề tài nghiên cứu tự do nữa, nên giờ việc này đã biến thành một vấn đề đau đầu mà.”
“Tôi thì chẳng có gì để làm với nó hết á.”
“Chà, cũng phải … Có cái gì đó đã thay đổi vài năm qua ? Họ hẳn đã phải nhận ra nó là một vấn đề thực sự.”
Thành thật thì, điều đó có thể giúp Sophie và Tio tự do lựa chọn. Nếu hai đứa chọn cái gì đó bình thường, thì yêu cầu này quá dễ để hoàn thành một cách đơn giản. Nhưng nếu không chọn làm cái gì đó mà khiến chúng thực sự hứng thú, thì kết quả đề tài của chúng ở trường có thể sẽ bị kém.
“Thế nên là, về việc này thì, Yumina-san. Có yêu cầu nào mà tôi có thể dẫn các con theo cho chúng là đề tài nghiên cứu tự do không?”(Shirley)
“Chắc chắn là không.”(Yumina)
“Trả lời nhanh dữ vậy!?”(Cudd)
Yumina, đứng sau bàn tiếp tân, và khẽ nở một nụ cười nhạt . Kể cả Cudd có shock vì bởi cách cô ấy trả lời câu hỏi của Shirley nhanh đến mức nào, thì Shirley, vẫn có chút bất mãn trên gương mặt của cô, dù vậy, cô không nói điều gì, vì cô cũng đoán được tại sao lại thế.
-“Guild vẫn hoàn toàn tôn trọng yêu cầu bảo mật của khách hàng. Dĩ nhiên, nếu khách và mạo hiểm gia tham gia yêu cầu cùng đồng tình về điều ấy, chí ít chúng tôi cũng có thể làm được điều gì đó…” (Yumina)
“…Quả nhiên là thế .” (Shirley)
“Quan trọng hơn là , Shirley-san, tôi rất vui vì cô ở đây . Sự thật là, Con Rồng Phương Bắc đang bắt đầu di――――” (Yumina)
“Vậy thì, tôi nên về đây…..Tôi cần phải suy nghĩ vài chuyện khác.” (Shirley)
“Umm~… Làm ơn đừng bơ tui mà …” (Yumina)
Shirley cau mày vì hoàn cảnh khó khăn của mình. Dù cô muốn giúp lựa chọn chủ đề cho các con gái cô, nhưng việc chọn chủ đề cũng là một phần của bài nghiên cứu. Thế nên, ít nhất cô sẽ giúp đỡ chúng tại chủ đề mà chúng đã lựa chọn. Khi mà cô còn đang mải suy nghĩ chuyện đó, thì cánh cửa Guild đang mở đột nhiên đóng sầm lại sau lưng cô khi có một giọng nói vang lên trong phòng.
“Muhohohooo! Cuối…cùng …ta cũng tìm được em rồi , Shirley!” (??)
Chủ nhân của giọng nói đó, ăn mặc chỉnh tề, đi theo sau là một đám gia nhân mặc áo gile và đồng phục hầu gái, một anh chàng thấp bé, chừng khoảng hai mươi tuổi. Trông như một thằng con trai ngu ngốc của một nhà quý tộc nào đấy.
Đánh giá thế thì có hơi khắc nghiệt với một người mới gặp lần đầu, nhưng anh chàng này trông đúng kiểu con nhà quan nghĩ mình là thánh là tướng, nhờ vào đống tài sản của cha mẹ và ảnh hưởng của gia đình. Và khi mà anh ta nói với Shirley, Kyle cùng tổ đội của cậu, các tiếp tân của Guild và các mạo hiểm gia trong phòng, đều chắc mẩm tên này hẳn đang định nói cái gì đó hết sức là hệ trọng.
-“T….ta muốn em hãy là CÔ DÂU của ta!! Là con trai trưởng của gia tộc Stahl, ta là Cumore, thành viên của gia đình quý tộc vĩ đại nhất Vương Quốc, em nhất định sẽ có vinh dự được ở bên ta và sinh ra vị Công Tước tiếp theo.” (Cumore)
“”WHAAAaaaAAAAAAaaaAAAAT!?””
(* đoạn này xin phép để nguyên Eng, cho nó truất*)
Cái tên trai trẻ đó, Cumore Stahl à, hắn vừa mới tuyên bố cái gì đó nghe nó quá ư lố bịch, khiến bất cứ ai dù đang ăn thịt hay uống rượu cũng phải nhổ ngay mọi thứ ra khỏi mồm vì shock.
__END Chapter 68__
__Trans : Flame Soul__
***
-Trans : Mém tý thì phun cả cốc nước khi dịch đoạn cuối……
-Trans : tôi biết các bác nghĩ gì…..Lấy phóng lợn.......Ae theo tôi…..MÀY PHẢI CHẾT THẰNG LOLLLLLLL!!!