*Chương 84 : Bốn ngày trước , 《Đạo Tặc Tử Thần》đã tới…..
-“Được rồi, hai đứa nhớ là phải dành cả ngày với Công Chúa trong căn phòng này đó. Trước khi mẹ quay lại, tuyệt đối đừng ra khỏi phòng.” (Shirley)
“Mm. Con hiểu rồi ạ.” (Tio)
“Mẹ cũng phải cẩn thận khi đi tuần nhé, mama.” (Sophie_
“Sophie! Tio! Hai người đang làm gì vậy !Chúng ta còn phải bắt đầu chơi nữa đó !”(Hilda)
Bốn ngày trước khi khi Lễ Hạ Chí bắt đầu…..Vẫn như mọi đêm, Sophie và Tio lại đi tiễn mẹ Shirley của chúng rời khỏi phòng khách .
Ban đầu Shirley cho rằng nên ở sát bên Hilda mọi lúc mọi nơi, nhưng cô sớm nhận ra rằng tên Đạo Tặc Tử Thần khét tiếng kia có thể đã chuẩn bị sẵn vào cạm bẫy và mánh khóe ma thuật xung quanh cung điện này…và đó là thứ mà chỉ có cô, người có khả năng nhìn thấy mọi thứ mới thấy được.
-“Tôi nhất định sẽ có được một chiến thắng hôm nay!! Hôm qua chỉ là do tôi kém may mắn thôi.” (Hilda)
-“Mình không nghĩ là cái đó sẽ khả thi khi mà mình đã thắng liên tục 100 lần trong trò Old Maid đâu.”(Tio)
“Ahaha… Hilda hình như không giỏi mặt thẳng thắn nhỉ? Cái này chắc còn lớn hơn cả vụ may mắn của bạn ấy luôn rồi ?”(Sophie)
“Waaaaa!? Ý bạn muốn nói là tôi yếu đuối sao !?” (Hilda)
Công chúa dạo gần đây bắt đầu nghiện các trò chơi bài, dù thú tiêu khiển với cô bé thường chơi cờ nhiều hơn, và thường xuyên rủ Sophie và Tio chơi bài với cô bé trước khi lên giường đi ngủ. Và bất chấp cái chuỗi thua bét nhè dài dằng dặc của mình, bé vẫn liên tục thách đấu hai người họ mà chẳng học được bài học nào hết cả.
Thường thì, mọi người sẽ trở nên chán nản nếu cứ chơi đi chơi lại một trò nào đó.
Shirley nghĩ như vậy, nhưng mà đã chơi cùng với bạn bè, thì bạn đang chơi cùng ai lại quan trọng hơn bạn đang chơi thứ gì. Tin chắc rằng các cô bé đang có một khoảng thời gian vui vẻ, Shirley lúc này mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng với một nụ cười nhạt trên môi.
“Ah, Shirley-san… Cô đang định đi tuần tra sao ?”
“Cô có thể đợi tới lúc bọn tôi quay về rồi đi cũng được mà.”
“Cô ấy chắc hẳn là biết đã tới lúc chúng ta phải đổi ca gác rồi.”
Sau khi ra khỏi phòng khách, bước ra hành lang, Shirley vô tình gặp Kyle cùng các bạn của cậu vừa mới hoàn thành ca tuần tra của mình. Họ đã đi dò xét những nơi đáng ngờ bằng ma thuật, nhưng họ vẫn chưa phát hiện ra cái gì.
“Mấy cô cậu có phát hiện ra gì bất thường không?” (Shirley)
“Không, không hẳn vậy.” (Kyle)
-“Ngay từ đầu, chỗ này đã có rất nhiều pháp cụ canh phòng an ninh. Cũng có rất nhiều lính gác tuần tra nữa. Tôi khá là nghi ngờ việc ai đó có thể chui ra hay chui vào đây một cách dễ dàng đó.” (Leia)
“Thật vậy sao?” (Shirley)
Có thể dễ dàng đoán được họ sẽ không thể tìm được cái gì, dù có là một cạm bẫy hay một cơ chế ma pháp kỳ lạ nào đó.
Trong tất cả những vụ bắt cóc lẫn các vụ trộm trước đây của Crowley, việc canh phòng hoàn toàn không có chút sai sót nào cho đến ngày mà anh ta đã hứa là sẽ thực hiện phi vụ của mình. Những cô bé bị anh ta bắt cóc trong những năm trở lại đây, có cả con gái đến từ những gia tộc rất có thế lực, và nơi ở của họ được bố phòng nghiêm ngặt không thua kém gì Cung Điện Hoàng Gia của Nhà Vua.
(Sẽ thật tuyệt nếu tên trộm này nghĩ rằng Công Chúa đã về nước vì Siegfried đã khởi hành trở về Vùng Đất của Quỷ) (Shirley)
Dù Long Vương đi hộ tống Hilda là một sinh vật có trí tuệ cao, song vẫn chỉ là quái vật. Dù anh ta là bạn chí cốt của Quỷ Vương, và cũng không có vấn đề gì nếu cho phép anh ta ở lại trong Cung Điện, nhưng vì một số người nghi ngại chuyện chấp nhận một con Rồng bước chân vào Cung Điện Hoàng Gia, cho nên anh ta quyết định là sẽ quay trở về.
“Vậy thì, nếu có gì để yêu cầu…Thì xin mấy cô cậu hãy chăm sóc các con gái tôi , trong lúc này.” (Shirley)
“K-Không thành vấn đề .”
“C-Cứ để đó cho bọn tôi.”
Cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm đang đè nặng lên vai của mình, cả ba tân binh cùng gật đầu nghiêm túc. Sau khi hài lòng với cử chỉ đó, lúc này Shirley mới bắt đầu việc tuần tra cung điện của mình.
Dĩ nhiên, là cô sẽ chạy theo cách của mình. Phóng đi với vận tốc của một cơn gió, cô vượt qua những người lính đang đi tuần nhanh đến nỗi , họ có cực ít cơ hội nhận ra cô, hay chỉ coi đó là một ảo giác của ánh sáng.
(Mình phải quay lại nhanh nhất có thể.)
Cô không thể rời khỏi nhiệm vụ hộ tống quá lâu được, kể cả khi đó có là vì công tác tuần tra. Dùng đôi mắt có thể thấy được mọi thứ và khả năng thấu thị đến vật thể nhỏ nhất, Shirley có thể kiểm tra hầu hết Cung Điện trong một thời gian rất ngắn, cuối cùng , cô nhận ra mình đã dừng lại trước phòng để Ngai Vàng. Tại đó, cô tình cờ bắt gặp Glorious đang mặc một bô giáp đầy đủ từ đầu đến chân, có vẻ như anh ta đang đi tuần.
“Hm. Đây không phải là Cô Shirley sao. Cô đang đi tuần à?” (Glorious)
“Đúng vậy….Nói thế thì, xem ra anh cũng đang làm việc tương tự nhỉ.” (Shirley)
-“Chính xác. Dù có là Nguyên Soái, tôi vẫn là một người lính phục vụ Đứa Vua. Tôi không thể ngồi im một chỗ sau khi làm hết việc bàn giấy của đêm nay được….Cô có tìm thấy điều gì không, hay thứ khả nghi nào đó?” (Glorious)
Glorious thì thầm mấy từ cuối , nhưng Shirley lắc đầu đáp lại.
-“Tôi hiểu rồi….các cuộc truy quét an ninh cũng không thu được gì. Có lẽ nào tên “Đạo Tặc Tử Thần” này sẽ không thực hiện bất cứ động thái nào cho đến đêm trước chính hội không?” (Glorious)
“…”
Thực sự có khả năng ấy ư ? Shirley dứt khoát cho là không thể.
Dù tên trộm không đi xa đến mức là đặt bất cứ cạm bẫy nào, thì thật nực cười khi nghĩ rằng hắn sẽ xâm nhập vào bắt cóc ai đó mà không thăm dò lâu đài này từ trước. Dù hắn có tự tin đến mấy, thì điều này vẫn quả thực rất vô lý.
“Tôi cũng không nhận được bất cứ báo cáo nào từ Canary. Dù vậy, chúng ta cũng không được mất cảnh giác.” (Shirley)
“Tôi đồng ý. Phải để mắt đến mọi thứ.” (Glorious)
Glorious nói xong, anh ta bắt đầu quay người để rời đi. Shirley vô tình nhìn thấy khi anh ta cất bước, nhưng đôi mắt cô chợt mở to ra như thể đã nhận ra điều gì ấy.
“…Nguyên Soái . Khi ta gặp nhau lần trước, chân anh có bị thương không?” (Shirley)
“Cái gì…? Không, cái này là….Cô đang định nói chuyện gì vậy?” (Glorious)
“…Không có gì, chắc do tôi tưởng tượng ra thôi. Xin thứ lỗi. Tôi sẽ rời đi bây giờ.” (Shirley)
Shirley quay gót và bỏ đi, nhưng sau khi rẽ sang một góc khác, cô lập tức chạy với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc nãy.
—
“《Strict・Reality》”
Vừa niệm chú lên mắt và trong đầu của mình, Shirley sử dụng một ma thuật cấp cao có tên Anti-Mirage, có tác dụng xua tan các ma thuật ảo ảnh. Trong khi vừa dùng đôi mắt của mình để quét toàn bộ Cung Điện, cô đạp chân vào bờ cạnh của bức tường và phóng đến đỉnh tháp cao nhất, đồng thời cũng triệu hồi ra hai thanh kiếm quý giá của mình với Thuật Giả Kim Tưởng Tượng.
(Mình đã quá bất cẩn..Lẽ ra mình phải tính đến chuyện tên đó cũng có khả năng độc nhất…!) (Shirley)
Khi Shirley đi tuần khắp Cung Điện trong những lần trước, cô không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của Crowley.
Nhưng mà, lý do không phải là vì Crowley không có ở đấy…Mà là vì, anh ta đã có vài cách để trốn thoát khỏi tầm nhìn tuyệt đối của Shirley. Shirley đã vô tình nhận ra khi cô thấy Glorious bước đi lúc nãy, giờ cô cần phải xác nhận.
(Giữa lần đầu tiên mình gặp anh ta và hôm nay…Bước chuyển động của Nguyên Soái hoàn toàn khác nhau.) (Shirley)
Dù cả hai đều đứng thẳng và đều bước kiểu chân của quân nhân. Nhưng mà, trong vài ngày qua, cô đã nhận ra một điều, đó là những kiếm sỹ, luôn có xu hường dồn trọng tâm của họ hơi nghiêng về phía tay cầm kiếm thuận của họ.
Các anh lính đã bị cô đánh bại trong cuộc đấu tay đôi lần trước cũng vậy, và nên nhớ rằng Glorious cũng được huấn luyện giống hệt như bọn họ….Ngoại trừ một điều, đó là lần đầu tiên Shirley gặp anh ta, anh ta không hề có dáng đi như ban nãy.
(Khi lần đầu gặp Nguyên Soái, so với lần đó thì thật đúng như là một người khác, dường như anh ta có cách nào đó để thoát được khả năng độc nhất của mình….Nói trắng ra, anh ta chính là Đạo Tặc Tử Thần cải trang thành!!) (Shirley)
Chỉ khi dùng đến năng lực độc nhất của bản thân và các ma thuật cấp cao, Shirley mới vô tình phát hiện được anh ta. Sự thật là cô đã phải đi xa đến mức đó chỉ để có thể bóc mẽ được lớp vỏ ngụy trang của đối phương, cho thấy thực lực của Đạo Tặc Tử Thần không hề tầm thường.
(Không, không đúng … Nếu anh ta dùng sức mạnh, lẽ ra mình đã nhìn thấy rồi chứ … Nhưng mà, không hiểu sao, mình không thấy được gì . Vậy chẳng lẽ năng lực của Đạo Tặc Tử Thần là một cái gì đó khác sao…) (Shirley)
Trên đỉnh của tòa tháp, Shirley cuối cùng cũng đứng mặt đối mặt với tên trộm đã lẩn tránh được khỏi sự truy lùng của cô suốt thời gian vừa qua, cả hai dùng lặng im trong những cơn gió đêm mạnh mẽ.
-“Ái chà chà,….Tôi có nên chúc mừng vì cô đã tìm thấy chân dạng của tôi không nhỉ.? Đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy được tôi đó, cũng đã 300 năm từ lần cuối cùng rồi đấy ha?” (Crowley)
Đội chiếc mũ trụ trên đầu ,thêm chiếc kính một tròng trên mắt, cùng với một bộ vét trắng tinh thanh lịch, người đàn ông đang đứng trước mắt cô lúc này quả là có một diện mạo độc nhất vô nhị.
Nếu xét vẻ bề ngoài, anh ta dường như trẻ hơn Shirley….Chắc hơn hai mươi tuổi một chút. Nhưng mà, bầu không khí của hàng thế kỷ bao quanh anh ta thì lại hoàn toàn che lấp đi sự trẻ trung ấy.
-“Tôi đoán là mình đã hơi kỳ vọng nhiều vào “Bạch Quỷ Kiếm”….? Cho đến tận ngày hôm trước, cô vẫn không nhận ra được trò đùa nho nhỏ của tôi, nhưng tôi cũng khá hiếu kỳ là làm sao cô nhìn thấu được vậy, nhờ khả năng tiên đoán tương lai sao?” (Crowley)
“…Anh sẽ chẳng có tương lai nào để nói đâu. Anh là Đạo Tặc Tử Thần, tôi nói có đúng không?” (Shirley)
-“Fufufu…Rất chính xác. Giờ ta có thể gặp nhau lần đầu tiên mà không cần nói trước rồi, đúng vậy, tôi chính là người đã gửi lời mời đến đúng vào đêm trước Hạ Chí, Arsene Crowley.” (Crowley)
Anh chàng bán bất tử đứng trước mặt Shirley bỏ mũ rồi cúi thấp đầu , dang tay một cách thanh lịch theo kiểu mà các ảo thuật gia hay làm. Rõ ràng là, anh ta không có ý định phủ nhận lời nói của cô.
…Hoặc, là anh ta tự tin đến mức, anh ta có đủ khả năng để đào tẩu, ngay cả trước mặt của Shirley.
-“Thành thật mà nói, mọi việc tôi quan tâm là bắt giữ anh. Sẽ dễ dàng hơn nếu anh đứng im cho tôi trói….Nhưng tôi cần đảm bảo là anh không thể đào tẩu khỏi đây trước đã.” (Shirley)
Khi cô giơ lưỡi kiếm về phía kẻ địch với ánh mắt lạnh lùng, thì Crowley lại thong thả khẽ nhún vai.
“Ôi Nữ Thần….Cô đúng là một quý cô dễ thương đấy, biết không? Bộ cô không nghĩ điều quan trọng nhất của cuộc đời là tận hưởng niềm vui mọi lúc mọi nơi sao?” (Crowley)
-“Chuyện vớ vẩn….Tôi không có lý do gì để nói chuyện tử tế với một tên bắt cóc cả.” (Shirley)
“Oh, đừng có lúc nào cũng lạnh lùng như vậy chứ ? Cá nhân tôi này, tôi thực sự mong mình có thể hòa thuận với cô đó.” (Crowley)
Shirley cau mày trước những lời lẽ khó hiểu của anh ta..
“…Ý anh là sao?” (Shirley)
-“Chà, nghĩ theo cách này thì….Tôi đoán là mình không muốn phải nói những lời lẽ không hay với mẹ của những cô bé mà tôi sắp sửa dành nhiều thời gian để ở bên cạnh đâu.”(Crowley)
Với một cái búng tay, một tấm thiệp quen thuộc hiện ra giữa những ngón tay của anh ta, và anh ta xoay nó lại để cho Shirley xem. Ở trên tấm thiệp đó có viết….
Để nâng ly chúc mừng cuộc hội ngộ của chúng ta, sau khi đón nàng công chúa Quỷ vào vòng tay yêu thương của mình, tôi sẽ chào đón thêm hai nàng song sinh dễ thương với đôi mắt màu lam và đỏ, những người được bảo vệ bởi một nàng Quỷ Kiếm tuy đáng sợ mà cũng rất đỗi xinh đẹp.
– Crowley Đạo Tặc Tử Thần -
Ngay lập tức, cơn khát máu của Shirley biến thành một cơn sóng thần thịnh nộ tràn ngập sát ý muốn băm vằm tên biến thái kia thành trăm mảnh. Biểu cảm của Crowley có hơi sợ sệt trọng một thoáng chốc, nhưng anh ta nhanh chóng trở lại với một nụ cười vui vẻ thường thấy.
“Oh, áp lực thật đáng sợ …! Thành thật xin lỗi vì đã nghĩ cô là kẻ lạnh lùng, xem ra cô là một người thực sự rất tình cảm đấy nhỉ!” (Crowley)
-“Trước khi tôi mất kiểm soát, hãy trả lời điều này. Anh muốn gì ở các con gái tôi? Thí nghiệm ma thuật…Hay anh có ý định bán chúng cho những kẻ có ảnh hưởng đã đứng sau giật dây cho mục đích của anh?” (Shirley)
Nữ mạo hiểm gia đang dùng chút bình tĩnh cuối cùng của mình để hỏi tên trộm kia. Từ trước đến giờ, Crowley chưa bao giờ tiết lộ động cơ gây án của mình. Nếu cô tìm được lý do khiến anh ta hành động phạm tội, có lẽ sẽ dễ dàng để ngăn chặn anh ta hơn.
“Thí nghiệm ma thuật !? Bán họ cho những quý tộc làm thứ mua vui !? Suy nghĩ bệnh hoạn gì vậy ! Nếu tôi mà làm thế với những cô bé dễ thương, thì tôi đúng là tự bôi nhọ cái danh Đạo Tặc Tử Thần của mình!” (Crowley)
Tuy nhiên, gương mặt đang cười cợt của Crowley bỗng chốc biến thành gương mặt của sự xúc phạm và thịnh nộ sau khi nghe được những lời đó. Biểu cảm của Shirely, vẫn không hề biến sắc, cô vẫn chĩa thanh kiếm của mình vào mặt của gã đàn ông kia.
“Vậy tại sao anh lại cố gắng bắt cóc chúng ? Nếu không vì tiền hay vì thí nghiệm, thì vì…?” (Shirley)
“Vì đó là tình yêu đích thực.” (Crowley)
Crowley không chút do dự trả lời.
“Tình yêu của tôi là dành cho những sự ngây thơ hoang dại, cho những đóa hoa chưa chớm nở. Đó là lý do cho những hành động của tôi.” (Crowley)
“…Xin lỗi, nhưng ý anh là gì?” (Shirley)
Cô không hiểu lời nói của anh ta . Nhận ra Shirley không hiểu ý mình, dù mình đã hùng hồn tuyên bố như vậy, Crowley đành giải thích bản thân mình theo một cách khác.
“Chà, nói một cách đơn giản và dễ hiểu thì tôi yêu quý các bé gái, bởi tôi là một lolicon.” (Crowley)
__END Chapter 84__
__Trans : Flame Soul__