Cô gái bí ẩn chợt nói: “Tốc độ thời gian trong Tiểu Tháp của ngươi hình như khác với bên ngoài”.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía cô gái, sau đó gật đầu: “Đúng vậy”.
Cô gái bí ẩn nhìn Diệp Quân: “Ta có thể xem thử không?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Được”.
Dứt lời hắn đưa cô gái bí ẩn vào trong Tiểu Tháp, vừa tiến vào cô gái đã híp mắt lại, nét mặt dần trở nên nặng nề: “Mười năm trong tháp này bằng một ngày bên ngoài”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Cô gái bí ẩn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cái này do trưởng bối trong nhà ngươi tạo ra à?”
Diệp Quân lại gật đầu lần nữa: “Phải”.
Cô gái bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Quá ghê gớm”.
Diệp Quân chỉ khẽ cười chứ không nói gì.
Cô gái bí ẩn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn…”
Dứt lời, nét mặt cô ấy chợt trở nên phức tạp.
Diệp Quân cất tiếng hỏi: “Tiền bối đã đạt tới chín phần thần tính rồi sao?”
Cô gái cười khẽ: “Vẫn chưa, nếu đạt tới chín phần thần tính thì cũng không rơi vào nông nỗi này”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nông nỗi này?”
Người bí ẩn cười nói: “Tuy ta nhốt ngươi lại, nhưng ta cũng bị nhốt ở đây”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực tiền bối như thế, có người nào trên thế gian này nhốt được người lại chứ?”
Hắn biết một đạo lý là sống chung với người khác phải cố gắng nói chuyện dễ nghe, dù sao cũng sẽ không thiệt.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái lại cười to một lần nữa: “Tiểu tử ngươi biết ăn nói thật đấy!”
Dứt lời cô ấy nhìn về phía Diệp Quân, sau đó khẽ cười: “Đừng nói là tám phần thần tính, dù là chín phần thần tính cũng không phải là vô địch…”
Nghe thấy thế, cô gái bí ẩn nở nụ cười, cô ấy thích những người nhanh gọn, không thích kiểu lằng nhằng. Mà cô ấy cũng không có ý đồ gì với thiếu niên trước mắt, chỉ cảm thấy tính tình hắn khá được, trò chuyện rất vui.