Nhược Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi có quyển sổ Thần Nhất để lại, chắc chắn mấy thế lực kia sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Nói đến đây, dường như nghĩ tới điều gì, cô ấy lắc đầu cười khẽ: “Có lẽ là ngươi cũng không sợ, thực lực của cô bé đi theo ngươi rất ghê gớm”.
Diệp Quân cười nói: “Cô bé đó tên Nhị Nha, là…”
Nói đến đây, hắn chợt im lặng, mẹ kiếp, lời này thật sự rất khó nói ra.
Gọi là bà nội à?
Có vẻ không ổn lắm!
Nhược Mệnh cười hỏi: “Là gì của ngươi?”
Diệp Quân đáp: “Trưởng bối”.
Trưởng bối!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhược Mệnh cười nói: “Hình như cô bé gọi ngươi là cháu trai”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Sao Nhược tỷ biết?”
Nhược Mệnh hờ hững đáp: “Nơi này là địa bàn của ta mà”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nói: “Nhược tỷ, tỷ và mấy người Thần Nhất đến từ cùng một thời đại sao?”
Nhược Mệnh gật đầu: “Đúng thế, không chỉ đến từ cùng một thời đại mà còn có quen biết nữa”.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Quen biết?”
Nhược Mệnh cười nói: “Đúng vậy”.
Diệp Quân hỏi: “Có thể nói về Thần Nhất không?”
Nói thật hắn khá là tò mò với Thần Nhất này, mà người của Thần Điện cũng không hiểu nhiều về Thần Nhất.
Dù chỉ tiếp xúc với Thần Nhất một lúc, nhưng qua người ngoài và hiểu biết của hắn, hắn thấy Thần Nhất là một người rất tốt, kể cả những vị thần đã phản bội Thần Nhất một khi nhắc đến Thần Nhất vẫn cực kỳ kính trọng, không có chút bất kính.