Diệp Quân thầm thở dài, mặc dù thực lực của mình đã được nâng cao hơn rất nhiều nhưng trong vũ trụ mênh mông vẫn còn quá nhiều thứ vượt khỏi tầm tay hắn.
Con đường Đại Đạo này vẫn còn rất dài.
Diệp Quân mỉm cười, ngưng suy nghĩ miên man, nếu đã không đủ mạnh thì cố gắng trở nên mạnh hơn, nghĩ những thứ này chỉ thêm phiền não.
Diệp Quân nhìn quan tài máu, sau đó quay đầu nhìn Nhất Niệm, cười nói: “Đi thôi, đi mở mang kiến thức ở nền văn minh Tu La”.
Nhất Niệm mỉm cười: “Ừ”.
Diệp Quân bật cười, sau đó dẫn Nhất Niệm rời khỏi Tiểu Tháp.
Diệp Quân lấy huy hiệu mà học sĩ tối thượng đưa cho mình ra, rất nhanh một bản đồ tinh không lấy hắn làm tọa độ, xuất hiện trước mặt hắn.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.
Vì chỗ hắn hiện giờ cách nền văn minh Tu La quả thật quá xa, dù với thực lực của hắn e là cũng phải mất vài chục năm mới có thể đến được nền văn minh Tu La này.
Ngay lúc này huy hiệu đó bỗng phóng ra một luồng sáng màu xanh rực rỡ, ánh sáng xanh phủ khắp mặt đất tạo ra một trận pháp dịch chuyển.
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Còn kèm theo một trận pháp dịch chuyển, học sĩ tối thượng này đúng là có lòng thật”.
Nhất Niệm nhìn bản đồ tinh không đó, như có điều suy nghĩ.
Diệp Quân dẫn Nhất Niệm đi vào trận pháp dịch chuyển, chẳng mấy chốc trận pháp dịch chuyển chuyển động, hai người Diệp Quân biến mất khỏi đó.
…
Nghe xong, bà ta bình tĩnh nói: “Nói thế tức là thiếu niên đó lấy được một quan tài máu trong di tích nền văn minh đó?”