Mặc Lão gật đầu: “Đúng thế”.
Người phụ nữ xinh đẹp thờ ơ nhìn Mặc Lão: “Ông nghĩ chúng ta nên làm gì?”
Mặc Lão do dự một chốc, sau đó nói: “Ta nghe theo Thượng Tôn”.
Người phụ nữ xinh đẹp khẽ cười nói: “Mặc trưởng lão, những năm nay ông đều rất thận trọng, không cầu lập công nhưng cầu cho mình không mắc sai lầm, thận trọng vững vàng không có gì sai, nhưng nếu ông thận trọng quá mức chẳng khác nào giậm chân tại chỗ, tự quan bế mình. Con đường Đại Đạo này vẫn phải có can đảm xông lên, dám thể hiện mới được”.
Mặc Lão vội nói: “Thượng Tôn dạy chí phải”.
Người phụ nữ xinh đẹp hạ cờ xuống, sau đó nói: “Lai lịch của thiếu niên không rõ, tùy tiện kết thù với hắn là không khôn ngoan, nhưng nếu không truy cứu cũng không được, dù sao, mặc dù con trai ta không thành nhân tài cũng vẫn là con trai ta”.
Mặc Lão không nói gì.
Người phụ nữ xinh đẹp: “Lan truyền chuyện hắn có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn ra ngoài, hơn nữa mở đôi mắt vũ trụ, báo cáo hành tung của hắn với nền văn minh vũ trụ bên ngoài bất cứ lúc nào”.
Mượn dao giết người! Mặc Lão híp mắt, sau đó cúi người xuống nói: “Ta hiểu rồi”.
Dứt lời, lão ta lui ra ngoài.
Trong điện, người phụ nữ xinh đẹp giơ một con cờ trắng lên, một lúc sau bà ta mỉm cười ném con cờ sang một bên: “Ta lại thua rồi”.
Thời không xung quanh dần trở nên hư ảo dưới tác động của từng khí tức này.