Ông ta vừa dứt lời, Diệp Quân lập tức không còn cảm giác đó nữa.
Ông lão xoay người nhìn Diệp Quân, hơi cúi người xuống: “Xin lỗi ngươi, họ không biết ngươi là bạn của học sĩ tối thượng nên đã mạo phạm, mong được lượng thứ”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao”.
Ông lão gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi về phía trước.
Diệp Quân nhìn mấy bức tượng này nói: “Mấy bức tượng này là gì?”
Ông lão cười nói: “Thần vệ Tu La phụ trách bảo vệ vương đô Tu La, họ ở trong trạng thái ngủ say, chỉ khi nền văn minh Tu La bọn ta có nguy cơ bị hủy diệt mới thức tỉnh. Dĩ nhiên Tu La Vương và học sĩ tối thượng đều có thể cưỡng ép đánh thức họ”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Địa vị của học sĩ tối thượng có ở nền văn minh Tu La các ông cao thế nào?”
Ông lão do dự, sau đó nói: “Rất cao”.
Diệp Quân cười nói: “Cụ thể chút đi”.
Ông lão trầm giọng nói: “Chỉ đứng sau tộc trưởng tộc Tu La, nhưng dù là tộc trưởng tộc Tu La cũng không thể ép buộc ra lệnh cho cô ấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Dứt lời, ba người đã đi vào trong thành, sau khi vào thành Diệp Quân nhìn xung quanh, trong thành là từng tòa nhà cao tầng, cả biển người, cực kỳ tấp nập.
Nhất Niệm nhìn xung quanh, trong mắt là vẻ hiếu kỳ.
Diệp Quân bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân nhìn sang tượng gỗ theo ánh mắt Nhất Niệm, tượng gỗ chỉ lớn bằng bàn tay, giữa trán còn có một dấu chấm đỏ máu.