Dứt lời, tay phải hắn đưa ra trước khẽ chạm, thời không trước mặt hắn bỗng dập dờn như sóng nước.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Khu vực thời không này là giả”.
Nhất Niệm mỉm cười, không nói gì, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Diệp Quân nhắm mắt lại, quan sát thế giới bằng tâm niệm, chẳng mấy chốc khu vực thời không đó dần trở nên rõ ràng.
Chính là khu vực thời không giả.
Ngay lúc này thời không trước mặt hai người bỗng xao động, ngay sau đó một ông lão bước ra.
Ông lão hơi nhíu mày khi nhìn thấy hai người Diệp Quân.
Diệp Quân lấy huy hiệu đó ra, nhìn thấy huy hiệu, ông lão sửng sốt, sau đó cung kính nói: “Không biết ngươi có gì căn dặn”.
Diệp Quân cười nói: “Có thể thông báo với học sĩ tối thượng một tiếng không? Nói Diệp Quân đến thăm”.
Ông lão vội nói: “Đương nhiên là được, hai vị đi theo ta”.
Dứt lời, ông ta xoay người nhẹ nhàng ấn xuống, khu vực thời không trước mặt ông ta bỗng chốc xuất hiện rất nhiều đường hầm thời gian.
Có hơn mấy trăm vạn.
Thấy thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”
Ông lão mỉm cười giải thích: “Trong số hàng trăm vạn đường hầm thời không chỉ có một đường hầm có thể dẫn đến tinh vực Tu La, còn lại đều là vũ trụ giả do bọn ta xây dựng, mục đích là để tránh bị nền văn minh Thiên Hành bắt giữ”.
Diệp Quân nhíu mày, lúc này ông lão bỗng nói: “Các vị, đây là bạn của học sĩ tối thượng, không được vô lễ”.