"Không phải khách đến ăn cơm, mà là một khách nữ, tìm anh" Nhân viên phục vụ khi nói chuyện biểu cảm có chút kì lạ.
"Được rồi, tôi đi xem một chút." Đường Hán ngạc nhiên, sao lại có khách nữ tìm mình nhỉ.
Một chiếc xe Hummer màu đỏ đỗ ở trước cửa nhà hàng, đứng trước xe là một cô gái mặc áo đỏ. Cô gái dáng cao chừng một mét bảy lăm, thế nhưng cân nặng lại gân một trăm năm mươi kg khiến cô ấy nhìn thế nào đi nữa thì cũng giống một quả cầu thịt.
Cô gái sở dĩ chọn Hummer, có thể là xe khác căn bản không chứa nổi dáng người to bự của cô, chẳng trách gương mặt của nhân viên lại kinh hãi đến thế, bình thường ở Hoa Hạ rất hiếm gặp được người như vậy.
"Chị Hoa, sao chị lại tới đây?” Đường Hán nhìn thấy cô gái ngạc nhiên nói.
"Đường Hán, cậu không biết ngại à mà nói vậy, nghỉ hè làm thêm sao không đến chỗ chị? Thà ở đây đưa đồ ăn, cùng không đồng ý nhìn chị phải không?"
"Chị Hoa, em có bạn gái rồi."
Thấy Hoa Phi Phi Đường Hán trở nên đau đầu, âm thầm cảm thán nam nhân con trai đẹp quá cũng rắc rối.
Hoa gia cũng là gia tộc đứng đầu ở thành phố Giang Nam, nhưng Hoa Phi Phi không dựa dẫm vào thế lực của gia tộc, mà tự mình đơn phương độc mã mở ra sản nghiệp dược học đứng đầu Hoa Hạ, sản nghiệp dược học Giang Nam.
Năm ngoái Đường Hán đến sản nghiệp dược học Giang Nam làm thêm, bị Hoa Phi Phi nhìn thấy, từ đó về sau cô ấy không từ bỏ việc theo đuổi Đường Hán, nhất định phải làm bạn gái của Đường Hán .
Đường Hán một là đã có bạn gái, hai là Hoa Phi Phi thực sự quá béo, dáng người một trăm năm mươi kg không phải người con trai nào cũng chấp nhận được, ít nhất Đường Hán sợ buổi tối khi ngủ bị đè chết mất.
Vì né tránh Hoa Phi Phi, Đường Hán lén chạy tới quán cơm làm thêm, đến anh em cùng phòng cũng không nói cho họ biết, không ngờ cô ấy vẫn tìm được tới đây.
"Bớt nói nhảm đi, lên xe, đi ăn cơm cùng chị." Hoa Phi Phi kéo Đường Hán đi.
"Chị Hoa, em còn phải làm việc nữa." "Em ghét chị như vậy sao?” Khuôn mặt to béo của Hoa Phi Phi thể hiện sự buồn rầu.
"Không phải, em phải đi làm rồi, em không thể so sánh với một người giàu có như chị được, một ngày mà không đi làm là không có cơm ăn đâu." Đường Hán giải thích.
Hoa Phi Phi lấy ra một tấm thẻ đưa cho Đường Hán: " Tiêu trước hai mươi vạn đi, không đủ chị cho thêm tiền tiêu."
Đường Hán gượng cười nói: "Chị Hoa, em là đàn ông con trai, sao có thể tùy tiện nhận tiền của chị được, như thế là thành trai bao rồi còn gì."
Hoa Phi Phi hậm hực nói: "Được rồi, chị biết em sẽ không cần, bao nhiêu lần em cũng sĩ diện như thế. Hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của chị, ăn cùng chị một bữa cơm có được không?”
"ồ… Được chứ, để em xin nghỉ phép đã."
Đột nhiên, Đường Hán biến sắc, mở tầm nhìn về phía Hoa Phi Phi, chỉ thấy đầu của cô ấy xuất hiện một bóng đen, Đường Hán cũng hiểu vì sao Hoa Phi Phi lại ăn được như vậy rồi.