"Nhìn đi, có hiệu quả đó, đây chính là khí độc được bài tiết ra từ cơ thể cô. Nhưng khí độc của cô cũng độc quá rồi đấy, giống như có thể giết chết người vậy." Đường Hán nói xong liền lấy tay che miệng lại.
"Á.. Tôi phải giết anh." Cô gái tóc đỏ giờ mới biết mình bị Đường Hán trêu đùa, xấu hổ trước mặt mọi người, liền muốn xông lên liều mạng với Đường Hán.
"Bụp… Bụp…' Thế nhưng dưới váy cô ta lại liên tục xả vài phát rắm.
"Thối quá, cô gái này đánh rắm thối thật, mau chạy thôi, thối chết mất." Người xung quanh thi nhau che mũi chạy tứ phía.
"Anh đợi đấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Cô gái tóc đỏ xấu hổ đỏ cả mặt, quay đầu chạy ra ngoài, chạy đến đây tiếng rắm bụp bụp kêu đến đấy.
Đường Hán ở sau lưng cô ta hô to: "Quên mất không nói cho, huyệt Thiên Cơ gọi là huyệt Khí Môn, hay còn được gọi là huyệt Phóng Khí, sau này nhớ ấn chỗ này nhé, hiệu quả bài tiết rất tốt đó."
Hoa Phi Phi ở một bên cười đến nỗi cả người rung rung lên vì quá nhiều mỡ: " Đường Hán, em xấu quá đấy."
Đường Hán cười nói: "Thế nào, hả giận chưa?" "Ừm, hả giận rồi." Hoa Phi Phi khế gật đầu.
Nhưng trong gian phòng của bọn họ, cô ấy lại nhảy bổ vào ngực Đường Hán khóc ầm lên..
Còn Đường Hán thì rất xấu hổ, nói Hoa Phi Phi nhảy bổ vào ngực anh, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cô ấy đã dùng cơ thể to béo của mình ôm Đường Hán vào trong ngực. Cũng may Hoa Phi Phi mặc dù béo ở chỗ không nên béo, nhưng ở những chỗ đáng ra phải béo lại rất bụ bãm, cảm giác nằm trên đó khá thoải mái..
"Đường Hán, em biết không, những năm nay bời vì béo mà chị bị bao nhiêu người khinh thường, khóc hết bao nhiêu là nước mắt. Chính chị cũng hận chính mình, tại sao lại béo như vậy, chị cũng muốn mặc váy đẹp ,đi cao gót, lái xe thể thao như bao cô gái khác, nhưng chị thì không thể. Thấy đồ ăn chị không thể kiểm soát bản thân được. Chị cảm thấy lúc đó chị không còn là chị nữa, mà ăn liên hồi như điên vậy, đến khi nào không ăn được nữa thì thôi”
"Nếu em dám lừa chị, thì đời này em tiêu rồi." Hoa Phi Phi vẫn là bán tín bán nghi.