Sau đó, không chỉ Takizawa và Horyu, mà cả giáo viên y tế Fujisaki-sensei vừa trở về từ buổi họp cũng phát hiện ra hành vi của chúng tôi, thế là tôi phải gánh một tràng thuyết giáo.
[Sau này chắc tôi không thể rời khỏi phòng y tế mỗi khi cậu ở đây mất.]
Khi chuẩn bị rời khỏi phòng y tế, cô giáo thở dài, nói.
Tôi đứng cạnh đám Saeki, đối mặt với Fujisaki-sensei đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn làm việc.
[Em cũng hi vọng mình sẽ không làm phiền cô thêm nữa.]
[Được thế thì tốt. Mỗi lần cậu đến đây đều có chuyện nghiêm trọng. Tôi còn nhớ rõ lần cậu đánh nhau Takizawa, và rồi vác hai cái xác thê thảm vô đây.]
[Thế ạ?]
Tôi giả vờ không nhớ gì cả.
[Lần thứ hai thì vẫn hai cậu đến đây, mình mẩy toàn vết thương. Không biết mấy cậu tính choảng nhau đến bao giờ mới dừng nữa. Hình như Yagami còn đi theo nữa thì phải.]
[...]
Không phải đâu cô ơi. Lúc đó chính Yagami mới là người “tẩm quất” bọn em.
Tôi với Takizawa nhìn nhau, nở nụ cười gượng gạo.
[Tiếp nữa là --]
[Cô ơi, đừng đề cập mấy chuyện đó nữa được không ạ?]
Nếu cứ thế mãi, khéo cổ sẽ nói ra toàn bộ đống lịch sử ghi chép trong phòng y tế từ đầu tới cuối mất.
[Thôi vậy… Tóm lại là cậu nên về nhà nghỉ ngơi ngay đi. Đừng có mà tiếp tục làm điều gì đó dại dột [note30074] với cô bạn gái kia như ban nãy là được.]
[... Em không làm gì hết.]
Đây mà là lời một giáo viên nên nói à?
[Nếu buổi tối cảm thấy gì đó không ổn, hãy gọi xe cứu thương ngay, hoặc muốn đi bệnh viện thì tùy. Nên nhớ rằng cậu vừa mới bị đập đầu, mặc dù bây giờ chưa biểu hiện ra gì, nhưng có khả năng sau này sẽ xuất hiện triệu chứng, đó là chuyện rất bình thường.]
[Em biết rồi… Cảm ơn cô đã chăm sóc, em xin đi trước.]
Tôi cúi đầu tạ ơn, chào tạm biệt Fujisaki-sensei.
Khi tôi quay người lại, Horyu và Takizawa đã đi đến cửa phòng. Tôi bước đến chỗ Saeki đợi trước cửa, cả hai sóng vai nhau rời khỏi phòng y tế.
Đang đi thì cô thì thầm với tôi.
[Cô giáo nói không được làm điều “dại dột” kìa.]
[... Tôi biết.]
Vớ vẩn.
Trên đường hành lang, chúng tôi xếp đội hình theo đường tròn, tiến vào hình thức trò chuyện.
[Xin lỗi, Takizawa, vì đã làm phiền đến ông.]
[Có sao đâu, để ý làm gì.]
Cậu ta ngay thẳng cười.
[Mấy lúc có phiền phức gì đó, cậu hầu như toàn tự giải quyết mà chẳng cho ai biết cả. Đôi khi tớ còn lo rằng cậu có coi tớ là một người bạn không cơ.]
[Không có chuyện đó đâu.]
[Vậy hả? Được thế thì tớ yên tâm rồi… À, tớ còn vài việc, đi trước đây.]
Nhìn lại mới thấy Takizawa không mang theo gì. Chắc cậu ta để đồ đạc ở chỗ nào đó rồi.
[Vậy, tạm biệt.]
[Ừm, mai gặp lại.]
Tôi hướng nắm đấm về phía trước, cậu ta cũng giơ nắm đấm lên cụng vào tay tôi. Đó không phải kiểu chào chúng tôi quyết định từ trước, mà chỉ là hành động tự phát của tôi, vì tôi cảm giác rằng Takizawa sẽ đáp lại.
Takizawa đi theo hướng đối diện cửa ra vào.
[Chúng ta đi về thôi.]
Nhìn lướt qua chiếc đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã gần đến 5:30. Vậy là tôi đã bất tỉnh gần 1 giờ à?
[À, Horyu-san, còn thư viện…]
[Kệ đi, lần sau cũng được.]
Horyu cười khổ đáp lại.
Theo đó, chúng tôi bắt đầu bước tiếp.
Tôi, Saeki, và Horyu cùng đi với nhau. Không theo hàng ngang hay hàng dọc, cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng mà bước đi.
Giữa phòng y tế với cửa ra vào không hề có phòng học nào, cơ mà nhìn bóng người ít như vậy, hẳn là trong trường cũng chẳng có bao nhiêu học sinh. Chỉ nghe được những tiếng hô hoán của các lâu bộ vọng lại từ bãi tập sân trường.
Chúng tôi nhanh chóng đi tới khu để giày. Ba bọn tôi tách nhau ra, từng người đi đến chỗ đựng giày của mình, thay sang đôi giày da được nhà trường thiết kế.
Đột nhiên, tôi nhận thấy Horyu vẫn đang đeo giày đi trong trường, dựa người vào tủ giày.
[Có chuyện gì à?]
[Một chút.]
Cô nở nụ cười mập mờ, nói.
[Tôi không ngờ rằng Yukitsugu lao ra một cách quyết đoán như vậy đấy.]
[Đừng nhắc lại nữa.]
Dù sao thì hành động đó cũng chẳng ngầu chút nào.
[Nếu người bị ngã là tôi, liệu cậu có làm vậy không?]
[Hmm, ai biết? Phải xảy ra mới biết được.]
Cơ mà nếu mấy người cứ thay nhau té xuống cầu thang thì phiền phức kinh khủng, nên tốt nhất là đừng có xảy ra thì hơn.
[Không, tôi nghĩ có thể cậu sẽ không làm thế.]
Mặc dù cô dùng từ “có thể”, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
[Chỉ có con bé kia mới khiến Yukitsugu tận tâm như vậy. Khi nhìn thấy cảnh đó, từ tận đáy lòng mình, tôi biết rằng - người cậu cần không phải tôi.]
Tôi không sao đáp lại được.
Không phản bác hay dị nghị, cũng không phủ định hay phủ nhận - mà chỉ lặng thinh, không nói gì. Chắc do cả tôi cũng thừa nhận những điều mà Horyu nói.
[... Xin lỗi.]
Tôi chỉ có thể xin lỗi.
[Không có gì. Tôi đã có cảm giác như vậy từ lúc bắt đầu rồi. Chỉ là tôi chưa muốn từ bỏ, hoặc có thể nói là không cam tâm từ bỏ.]
[Không cam tâm ư?]
Đó là một lời nói hầu như không thể nào xuất ra từ miệng Horyu, khiến tôi không thể không hỏi lại.
[Đúng vậy, hồi năm ngoái… Tôi đã không thể làm cho Yukitsugu động lòng. Thế mà em ấy có thể làm được điều đó một cách dễ dàng.]
[Còn có thể làm sao đâu, năm ngoái chúng ta không quá mặn mà với chuyện tình yêu mà.]
Sau cùng thì, chúng tôi còn thậm chí chẳng có một điều kiện tiên quyết - đó là tình cảm dành cho nhau.
[Công nhận.]
Horyu cười nhẹ.
[Nhưng mà con bé xác thực hấp dẫn được “ánh mắt” của Yukitsugu từng chút một. Chính điều đó mới khiến tôi không cam tâm.] [note30075]
Cô nói. Như đã thông suốt điều gì đó, nụ cười trên mặt cô dần trở nên nhu hòa hiếm thấy.
[Horyu-san, lý do cậu ở lại lớp là --]
[Lừa cậu đấy.]
Còn chưa nói xong, Horyu đã chặn lại lời của tôi.
[Cậu nghe rồi đấy, cái chuyện tôi để ý đến Yukitsugu chỉ là trò đùa thôi.]
[...]
[Vì mặc dù cậu đã đến thăm quan trường, nhưng chắc gì sẽ nhập học. Vả lại, nếu học cùng lớp thì sao? Tôi không nghĩ có gì đáng để mình phải lãng phí một năm trời học lại cả, cậu thấy sao?]
Giống với những gì tôi từng nghĩ, cô ấy đã bịa đại ra một lý do để tôi không còn truy cứu nữa. Nhưng theo đó, tôi lại nghĩ, có lẽ cô ấy đã quyết định học lại một năm vì lý do nào đó khác mà tôi không hiểu nổi.
[Nhưng, Horyu-san --]
[Nàyyy, hai người đang làm gì đó? Mình đứng chờ từ nãy tới giờ này ~~]
Lời nói của Saeki khiến thắc mắc của tôi bị gián đoạn. Tôi quay người lại, thấy được Saeki bĩu môi, đứng tại khu vực cửa ra vào.
[Nghe kìa.]
Horyu gượng cười.
[Chị sẽ đi thư viện đây. Hai em về trước đi.]
Horyu quay sang nói với Saeki thay vì tôi.
[Tôi đi đây, Yukitsugu.]
Cô ấy vỗ vai tôi.
[Ok, mai gặp lại.]
[Khi về nhà đừng đi xa quá nhé.]
[Còn lâu.]
Không liên quan đến tôi.
Một người, rồi hai người rời đi. Đến cuối cùng thì khi ra khỏi cổng trường, chỉ còn tôi với Saeki.
Mặc dù giờ đã là 5:30 chiều, nhưng trời hẵng còn sáng, chắc do mùa hè sắp đến. Tại nơi Thành phố Học viện trọng về cảnh sắc này, phải còn một lúc lâu nữa đường phố mới nhá nhem tối.
[Yumizuki-kun này, cậu thật sự không bị sao chứ?]
Saeki lo lắng hỏi tôi.
[Phần lưng hơi nhức, đầu cũng có một chút nặng nề, nhưng hiện giờ thì không sao cả.]
Tất nhiên, cái “hiện giờ” ở đây giống như điều mà Fujisaki-sensei nói, có khả năng sau này mới xuất hiện ảnh hưởng, mà giờ có lo lắng cũng vô ích. Lạc quan mà nói, tôi đoán rằng về sau chắc không có gì xảy ra, dẫu sao thì cơ thể mình chính mình rõ nhất.
[Phải rồi, cảm ơn cô vì đã ở bên cạnh tôi. Thế mà tôi chỉ toàn mơ mộng.]
[Mơ á? Giấc mơ gì vậy?]
Saeki nghiêng đầu thắc mắc.
[Cũng chẳng phải giấc mơ gì đó đặc biệt cả.]
Tôi cười, lấp liếm cho qua. Nội dung của giấc mơ đó không thích hợp nói cho người khác biết. Vả lại, như bao giấc mộng khác, các chi tiết của nó đang dần trở nên mơ hồ.
Vào lúc này, trong túi quần, điện thoại tôi rung lên. Không có nhạc chuông, chắc do tôi vẫn chưa đổi chế độ im lặng. Tôi móc điện thoại ra, nhìn vô màn hình, thấy được cái tên của đứa em gái tôi - Yumi, đang hiển thị trên đó.
[Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.]
Tôi nói với Saeki, rồi nhấc máy.
[Gì?]
[Anh mơ đẹp chứ, nii-san?]
[!!!]
Tôi ngạc nhiên tới mức phải dừng bước chân lại.
Sau đó, cú sốc truyền một cơn đau lên đầu tôi.
[... Yumi, làm sao em biết…?]
[Tầm một giờ trước em có gọi điện cho anh, nhưng anh lại không nhấc máy. Nếu là anh thì em khá chắc rằng lúc đó anh đang ngủ.]
Trái ngược với sự kinh ngạc của tôi, Yumi nói bằng giọng điệu bình thản.
[À, ờ, ra là thế.]
[Nhân tiện thì, cái “ngủ” mà em vừa nói ban nãy không phải cái kiểu “Anh đã ngủ với con bé rồi” hay là “Vợ ơi, anh đã ngủ với người khác rồi.” đâu.] [note30076]
[...Anh biết.]
Chịu rồi, chẳng hiểu con bé hay xem mấy bộ phim truyền hình gì nữa? Giờ tôi lại cảm thấy nhức đầu vì một lý do khác.
[Bỏ đi, bộ có chuyện gì à?]
[Cái tiệm mà anh thích ấy, người ta gọi tới, nói rằng vừa mới nhập về những hạt cà phê thơm ngon, nếu tiện thì mời anh đến kiểm tra, rõ chưa?]
[Ra thế, anh hiểu rồi.]
Cửa tiệm mà em ấy nói là một quán cà phê tôi thường hay uống. Ông chủ chỗ đó khá thân với tôi, mỗi lần được một mẻ ngon nào đấy đều sẽ gọi cho tôi. Từ khi đến Thành phố Học viện, tôi chưa về nhà lần nào, thành ra cũng không có cơ hội vào đó.
[Yumi này, sau này anh sẽ gửi tiền cho, giờ em có thể đến đấy mua rồi gửi qua --]
[Không.]
Còn chưa kịp nói xong, Yumi đã trả lời ngay tức thì.
[Nếu muốn thì tự đi mua đi, người anh trai đồi trụy của em.]
[...]
[Em đã chuyển lời rồi đấy… Nhân tiện thì, để tiêu hủy bằng chứng, chiếc điện thoại của anh sẽ tự nổ sau khi cuộc trò chuyện này kết thúc.]
[Còn lâu.]
Nhưng khi tôi nói thế, em ấy đã tắt máy luôn rồi.
Tôi gập điện thoại lại, tranh thủ mở ra lịch sử cuộc gọi, đúng là có cuộc gọi nhỡ vào lúc gần năm giờ đến từ Yumi.
[Là Yumi à? Cậu ấy thế nào rồi?]
[Nó nói là quán cà phê mà tôi hay đến nhập về mấy loại cà phê, cũng nhắc thỉnh thoảng về thăm nhà nữa. Chắc khi nghỉ hè thì tôi phải về một chuyến mới được.]
[À ~~ Mà đến lúc đó chắc ba mẹ mình cũng từ Mỹ về rồi.]
Có vẻ trong quá trình gọi điện với Yumi, tôi đã đi được một khoảng khá xa, giờ mới nhận ra là đến chốn ngã tư quen thuộc.
Đèn giao thông đang là màu đỏ, chúng tôi dừng lại trước vạch kẻ sang đường.
Và rồi,…
Cô ấy đứng tại con đường bên kia.
Như mới gặp, như đã quen; như trưởng thành, lại như thiếu nữ; khoác lên mình một chiếc gothic lolita màu đen, cô gái đó đứng trên con đường đối diện với tôi.
[Màu đen… Alice…]
Cô nhìn tôi, nở nụ cười thần bí.
[...]
Đầu tôi trở nên hỗn loạn.
Ngay lúc này, một chiếc xe tải dán logo cửa hàng tiện lợi chạy qua, che mất tầm nhìn của tôi, rồi không thấy được cô nữa.
Thời gian như bị kéo dãn, chiếc xe chầm chậm chạy qua. Mãi đến lúc tầm nhìn của tôi rộng rãi trở lại, cô đã biến mất tự bao giờ.
[...]
Tôi chớp mắt vài lần.
Chẳng lẽ là do mình tự biên tự diễn ra à…?
[Trái đất gọi Yumizuki-kun, cậu có đang nghe không thế ~~?]
Giọng nói của Saeki khiến tôi hồi thần lại.
[Xin lỗi, tôi chưa nghe thấy.]
[Được rồi này!]
Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô bắt đầu bước đi.
Tôi vừa suy nghĩ vừa theo sau cô.
Tôi vừa mới bị và đập vào đâu và ngất xỉu, nên phải chăng do điều đó khác biệt với giấc ngủ thông thường nên ranh giới giữa mơ và thực trong tôi trở nên mờ đi chăng? Chắc đó là lý do tại sao tôi lại có giấc mộng lạ kì đến vậy, cũng như nhìn thấy nhân vật trong mơ tại hiện thực.
Bỗng chốc, tôi nhận rằng mình đã mình đã vượt quá Saeki tầm 2, 3 bước.
[Bộ tôi đi nhanh quá à?]
[Ah, không, không phải thế…]
Cô trả lời qua loa.
Tôi cảm thấy Saeki nói đúng. Thường thì tôi sẽ đi theo nhịp bước của cô, dù có đang phân tâm thì cũng không đến mức như này.
Nghĩa là…
[Chẳng lẽ chân cô bị thương?]
[À, ừm. Hình như khi ngã từ trên cầu thang xuống, mình bị trật chân.]
Saeki do dự một lát, rồi thú nhận.
Chúng tôi dừng bước lại.
[Đã để Fujisaki-sensei kiểm tra chưa?]
[Rồi, cô ấy bảo là nhìn qua thì chưa bị bong gân, nên sẽ khỏi sớm thôi. Cô còn dán cao dán cho mình để phòng hờ nữa.]
[Thế à, vậy an tâm rồi.]
Tôi chuẩn bị bước đi tiếp.
[Này, bộ cậu không có ý định cõng mình à?]
[Không, cô cũng đã đi được một đoạn đường khá dài rồi còn gì.]
Tuy nói là thế, tôi vẫn thả chậm bước chân mình lại.
[Bế kiểu công chúa đi.]
[Càng không. Cơ mà tôi có thể cầm đồ giúp cô.]
Xong, tôi cầm lấy cặp sách từ trong tay Saeki, như thế sẽ giúp cô dễ di chuyển hơn. Nhưng có vẻ cô chưa hài lòng cho lắm.
[Quay trở lại câu chuyện ban nãy, trong lúc mơ, tôi nhớ là đã gặp một cô gái.]
Tôi thay đổi chủ đề.
[Wow, ý gì đây? Biến thái.]
[Tôi có làm cái quái gì đâu.]
Biến thái cái khỉ gió.
[Vậy đó là cô gái như thế nào? Dễ thương không?]
[Cái ấy hả, đó là cô gái đáng yêu nhất mà tôi từng thấy.] [note30077]
[Muu ~~]
Những tiếng rên đầy bất mãn rỉ ra từ miệng cô. Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy buồn cười.
[Làm sao?]
[Không có gì, chẳng qua tôi thấy rằng đôi khi cô ngốc nghếch đến lạ.]
Saeki không hiểu gì, nghiêng đầu.
[Đã thế thì mình phải cố gắng xuất hiện trong giấc mơ của Yumizuki-kun mới được.]
[Tôi cũng muốn biết cô tính vào kiểu gì đây. Sáng tối đều ở cùng nhau, thậm chí còn đòi ở cùng tôi trong mơ nữa. Cô còn muốn gì hả?]
Nếu cô mà làm thế, cuộc sống hàng ngày của tôi chỉ toàn bóng dáng Saeki mất.
[Bởi vì…]
[Thay vào đó… Mà tôi cũng chẳng biết thay vào cái quái gì nữa, Chủ Nhật tuần này chúng ta sẽ đi chơi.]
[Thiệt hả!!?]
Saeki chạy lên trước rồi ngoái đầu nhìn tôi. Cô dí sát mặt về phía tôi, khiến tôi không khỏi lùi về sau.
[Thật.]
[Tuyệt vời!!!]
Và rồi, tựa như đang khiêu vũ, cô quay người một vòng, sau đó nhảy chân sáo đi trước tôi.
[Cẩn thận cái chân đấy.]
[Mình biết rồi ~~]
Nhìn thấy Saeki như thế, biểu cảm của tôi dần trở nên ôn hòa đi.
Không hề phóng đại khi nói rằng cuộc sống hiện giờ của tôi chỉ toàn hình bóng của Saeki. Từ sáng đến tối, từ ngày thường đến ngày nghỉ, cô vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi không biết cuộc sống này sẽ tiếp tục được bao lâu, nhưng tôi sẽ tận hưởng từng giây phút này, cho đến khi kết thúc --.