[Cô chỉ làm vậy với anh ấy, như thế không công bằng đâu.]
Như mới gặp, như đã quen; như trưởng thành, lại như thiếu nữ; khoác lên mình một chiếc gothic lolita màu đen. Cô nói.
_________________________________________________
Vì một lý do nào đó, tôi đang đứng tại một ngã tư.
[Lạ thật? Đây là đâu?]
Tôi nhìn quanh.
Ra đây là giao lộ nối giữa nhà ga của Thành phố Học viện với trường cao trung Mizunomori.
Nơi đây quá quen thuộc.
Hầu như ngày nào tôi cũng đi qua đây, từ mùa xuân đến giờ. Buổi sáng đi học từ đây, chiều về nhà cũng từ đây. Ngày nghỉ, khi cần đi nhà ga để đi mua đồ thì cũng đi qua đây.
Vậy thì, có một chuyện tôi cần làm.
[Mình phải tìm…]
Tôi hướng đến nhà trọ, không một chút lưỡng lự
Sau đó, tôi chú ý tới một điều đáng kinh ngạc.
Không một bóng người.
Tuy rằng ấn tượng ban đầu về Thành phố Học viện là có rất ít người và xe, nhưng giờ đây, hầu như chỉ có một mình tôi mà thôi.
Trừ đó ra, còn có hoa anh đào.
Đường cái và lối đi bộ của Thành phố Học viện được trải rất rộng, hai bên đường trồng rất nhiều cây, và tất cả đều là cây hoa anh đào. Bởi lẽ thành phố này có rất nhiều trường học, nên số cây anh đào cũng có rất nhiều. Vào buổi lễ chào mừng học sinh mới, chính tôi cũng mang theo một cánh hoa anh đào trên đầu mà về nhà. Nhưng, sao lại nhiều đến mức này?
[Mình phải tìm…]
Tôi một lần nữa nói ra câu đó, rồi đột nhiên dừng lại.
(Tìm ai…?)
Tôi không biết người tôi muốn tìm là ai nữa. Cái mong muốn gặp được người ấy nặng đến nỗi hầu như đè nát tôi. Thế nhưng, tôi lại không sao nhớ được khuôn mặt, hình dáng, và tên của người ấy…
Tôi lại lần nữa cất bước.
Ánh nắng ấm áp.
Cảnh đường phố thơ mộng.
Từng cành anh đào chập chờn theo gió, từng cánh hoa phấp phới tung bay.
Một khung cảnh đẹp đẽ, rộn ràng đến nhường nào, nhưng chỉ có sự lo âu không sao hiểu nổi dần chồng chất trong lòng tôi.
Hồi trước, tôi lúc nào cũng có thể nhìn thấy “cậu ta”, không, hơn cả thế, chúng tôi luôn ở cạnh nhau. Nhưng dù là khuôn mặt, tên, hay hình dáng, tôi đều không nhớ ra được.
Bỏ qua những lo lắng ngập tràn trong tim, tôi bắt đầu chạy vội.
[***-kun, ***-kun…!]
Những từ đó vô thức hiện lên từ trong lòng tôi, nhưng khi nói ra, nó biến thành những âm tiết mơ hồ, vô nghĩa. Cứ như cả thế giới đang phủ định sự tồn tại của những từ đó vậy.
Tôi chạy, chạy hết sức mình, chạy qua biển hoa anh đào phiêu tán giữa không trung.
Cuối cùng, tôi đã đến một gian nhà trọ.
Một căn nhà trọ hai tầng được phủ bằng một lớp sơn trắng đầy phong cách.
Và “cậu ta”, người tôi hằng ngóng trông, cũng ở đó, đang ngước nhìn căn hộ.
Thấy được “cậu ta”, tôi ngừng chạy, vừa điều tiết hô hấp, vừa bước đến cạnh “cậu ta”.
[Tìm thấy rồi…!]
Tôi cố phát ra giọng nói vui tươi nhất có thể, hòng xua đi những bất an và lo âu trong tâm trí.
“Cậu ta” quay sang nhìn tôi.
Nhìn gương mặt đó, tôi đã biết, rằng “cậu ta” chính là người tôi đang tìm.
[Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?]
[Eh??]
Tôi chưa từng nghĩ “cậu ta” sẽ nói vậy.
Và còn giọng điệu kia nữa.
Khỏi cần phải nói, đây đúng là giọng điệu của “cậu ta”. Tuy nhiên, đây chỉ là cách nói chuyện lịch sự và lễ phép khi gặp người xa lạ thôi, khác hẳn giọng điệu bình thường của “cậu ta”.
[Qu-Quá đáng, cậu quên rồi sao? Chúng ta… Eh, chúng ta gặp nhau ở đâu?]
Đến đây, tôi phát hiện chính mình cũng không nhớ nổi. Như là tên, hình dáng, khuôn mặt, cả nơi mà cả hai gặp nhau, tôi nghĩ mãi cũng không ra.
[Xin lỗi, tôi có việc rồi.]
Trong khi tôi còn đang vắt óc ra nhớ lại những điều không được phép quên đó, “cậu ta” đã xoay người lại, chuẩn bị bước lên căn hộ.
[Khoan, chờ đã!]
Tôi vội vàng đưa tay ra.
Nhưng khi sắp chạm vào, hình bóng “cậu ta” đột nhiên hóa thành vô số cánh hoa anh đào, biến mất giữa không trung.
Vẫn tư thế vươn tay ra đó, cả người tôi cứng lại. Không lâu sau, tôi mới từ từ buông tay xuống, đã mang máng hiểu ra.
(Trong thế giới này, bọn mình không gặp được nhau…)
Tôi thở dài.
Tiếng thở dài này không hề mang theo niềm u sầu hay nỗi cô đơn trong đó. Có chăng thì, chỉ là cười khổ mà thôi.
Vì, thế giới này không có thật.
Tôi với “cậu ta” không thể nào gặp nhau như hai người dưng được. Tôi tin rằng, dù không có cái “trùng lặp” đó, tôi nhất định có thể tìm thấy “cậu ta”.
Vậy nên, thế giới nơi tôi với “cậu ta” không gặp nhau, chỉ có trong giấc mộng, hoặc là giả tạo.
_________________________________________________
Khi hồi thần lại, tôi thấy mình đang đứng trên một ngã tư.
Hơn nữa, đây là con đường chuyên dụng dành cho người đi bộ trước nhà ga.
Dù là trước hay sau, hay hai bên cạnh đều có cửa hàng bách hóa, cùng với dòng người nhộn nhịp khắp chốn.
Tôi ngay lập tức nhận ra đây là Ichinomiya.
Đây là nơi hai chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên. Mặc dù có rất nhiều kỷ niệm, nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy không phải ở nơi đây. Đến nhà ga cái đã.
Ichinomiya là nơi giao nhau giữa bốn tuyến đường sắt gồm JR, hai tuyến tư nhân nổi tiếng, cộng thêm một tuyến ở địa phương. Tuyến đường tôi muốn đi là tuyến địa phương, nó cũng có thể dẫn tới Thành phố Học viện.
Sân ga ở dưới mặt đất, nên tôi phải đi thang cuốn để xuống đó.
Ở sảnh trung tâm của nhà ga có lắp một dãy bán vé tự động cùng với cổng soát vé.
Phía trước treo một màn hình lớn vừa phải, đó thường là nơi được mọi người đặt là địa điểm tụ tập.
“Cậu ta” đang đứng ngay trước cái màn hình ấy.
Biểu cảm “cậu ta” trông như đang chờ ai đó vậy. Chắc chắn đang chờ mình rồi - tôi thầm nghĩ, mặc dù không dựa vào lý do cả.
[Yumizuki-kun!!]
Tôi gọi tên cậu ấy ra. Nhẹ nhõm thật, vì tôi biết Yumizuki là ai.
Nhưng, khi tôi đang định tiến tới cạnh cậu ta thì…
[Yukitsugu!]
Giọng nói đó đến từ phía ngược hẳn với tôi, và còn gọi thẳng ra cái tên “Yukitsugu” nữa.
Tôi giật mình, hướng mắt đến chỗ đó, thấy được một cô gái với vẻ mỹ miều khiến ai cũng phải ngoái nhìn đang đến gần Yumizuki, chính là Horyu-senpai.
Trưởng thành là thế, nhưng chị ấy cũng không quên mỉm cười, cũng như thể hiện niềm vui khó mà nhận thấy
Tuy nhiên, chị ấy sẽ không chạy đến chỗ Yukitsugu.
Đó mới là phong cách của Horyu-senpai.
Yumizuki cũng thấy được, rồi giơ tay đáp lại Horyu-senpai. Cậu ấy cũng tiến đến chỗ chị ấy, nở nụ cười có đôi chút ngượng nghịu.
(Không phải mình…)
Ai cũng nhận ra được cả hai hẹn gặp mặt ở đây, và tất nhiên là hẹn hò rồi.
Cả hai vui vẻ nói với nhau vài ba câu, xong bước tới hướng của tôi. Có lẽ hôm nay hai người họ tính đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa chăng?
Tôi thầm nhủ “Phải phắn thôi”, nhưng đã muộn rồi.
[Ara.]
Horyu-senpai nhìn thấy tôi.
[Trùng hợp thật, có chuyện gì vậy?]
Tôi loáng thoáng nghe được đôi chút tự mãn trong giọng điệu chị ấy.
Nghe được lời đó, tôi phần nào hiểu được mối quan hệ giữa ba người chúng tôi.
[Kh-Không có gì cả…]
Tôi chỉ nói được thế.
Yumizuki nhẹ nhàng nói với tôi.
[Saeki-san, tôi…]
[Không sao đâu, đừng để tâm đến mình.]
Tôi cười khổ. Khá chắc Yumizuki đang tìm lý do bào chữa, thế mới là phong cách của cậu ấy.
Horyu-senpai trông như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ đứng nhìn.
[Bọn chị phải đi hẹn hò rồi… Đi thôi, Yukitsugu.]
Chị ấy thấy tôi và Yumizuki không còn gì để nói nữa, nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp, liền nói vậy.
[Tôi đi đây, Saeki-san.]
[Ừm, gặp lại sau, Yumizuki-kun.]
Hai người cứ thế dựa sát vào nhau mà đi qua tôi.
Tôi đưa mắt nhìn họ rời đi.
[Hóa ra không phải mình à…]
Tôi nói.
Trong thế giới này, tôi không được Yumizuki chọn.
[Hmm ~~ Có vẻ sai sai?]
Tôi cười gượng.
Nếu có ai hỏi tôi liệu tôi có thể thắng được Horyu-senpai hay không, tôi sẽ cảm thấy không được tự tin cho lắm. Nhưng tôi tin Yumizuki, tin rằng cậu ấy sẽ chọn tôi.
Vậy nên, thế giới nơi mà Yumizuki không chọn tôi, là giả tạo.
_________________________________________________
Lần này là trường học.
Thời gian là sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, vào lúc tan học.
Tôi thử nói ra một cái tên, may là vẫn còn có nghĩa. Điều đó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước vào hành lang.
Sau đó giật hết cả mình.
Yumizuki đang đứng chờ tôi trên hành lang.
Tôi không thể không nhìn xung quanh, đề phòng xem Yumizuki có đang chờ cô gái nào khác nữa không (như Kyoto chẳng hạn?). Không khẻo tôi đã bị chấn thương tâm lý sau hai lần bị từ chối mất rồi.
[Saeki-san.]
Thế nhưng, Yumizuki lại gọi tên tôi.
[Hôm nay cô ra hơi trễ đấy.]
[Huh, thế à?]
Hiện vẫn không biết tình trạng bây giờ thế nào, nên tôi cũng chỉ đành trả lời mập mờ cho có.
[Maa, tính ra thì tôi ra khỏi lớp khá sớm.]
[À, ừm, vậy ha…]
Thấy Yumizuki ngượng ngùng như vậy, tôi cảm thấy hơi hoang mang.
[Vậy thì, chúng ta về thôi.]
(Quái lạ…??)
Có gì đó sai sai.
Việc Yumizuki đến lớp để đón tôi thì cũng kì quái đấy, nhưng tôi cảm thấy không đúng ở một chỗ khác cơ.
Tôi cùng cậu ấy sóng vai rời khỏi trường, trong khi tâm trí vẫn còn đọng lại cái cảm giác khó hiểu đó.
Chúng tôi tán dóc những chủ đề không đâu.
Và rồi, khi đang đi qua ngã tư quen thuộc kia…
[Khi về nhà, cho tôi sờ mái tóc cô được không?]
[Gì cơ!?]
Cái yêu cầu khác hẳn của Yumizuki thường ngày khiến tôi không kìm được mình mà thốt lên.
Cả người tôi cứng lại tại chỗ.
[Eto, cậu… muốn sờ tóc mình á?]
Tôi đuổi kịp bước chân Yumizuki, rụt rè hỏi.
[Mong cô đừng hỏi nữa được không? Cô biết tôi thích tóc cô rồi còn gì.]
Yumizuki nói rất nhanh, hệt như đang xấu hổ vậy… Ờm thì, mình đâu có biết. Hóa ra fetish của Yumizuki là tóc ha.
Cậu ấy hỏi lại tôi, hình như đang muốn trả đũa.
[Chẳng phải cô cũng thích tôi sờ tóc cô sao?]
[Eh!? C-Chắc thế… Eh?]
Dường như tóc tôi khá nhạy cảm, nên mỗi lần được Yumizuki vuốt tóc, tâm trí tôi đều sẽ rối bời.
[Không được à?]
[Ừm, không được.]
Thế nhưng, tôi trả lời ngay lập tức.
Bởi tôi đã biết được sự kì lạ nằm ở đâu.
Tôi một lần nữa dừng lại, cậu ấy chậm hơn tôi một bước, rồi cũng dừng theo, cơ mà không hề quay người lại.
Tôi nhìn đằng sau cậu ta, nói.
[Vì người mà Yumizuki-kun biết không phải mình. Yumizuki-kun mà mình biết, cũng không phải Yumizuki-kun.] [note30235]
Một Yumizuki chủ động đúng là hấp dẫn thật đấy, nhưng đó không phải là Yumizuki.
[Cậu là ai? Tại sao lại để mình thấy được những điều này.]
[Không có ý gì cả, chỉ là đang giỡn chơi thôi.]
Yumizuki khác kia quay người lại.
Thân hình người đó biến thành một cô gái như mới gặp, như đã quen; như trưởng thành, lại như thiếu nữ; khoác lên mình một chiếc gothic lolita màu đen.
[Không phải đã nói rồi sao, tôi khá là xấu tính đấy. ] [note30236]
Sau khi nói xong, cô nở nụ cười bí hiểm.
Dấu hiện kết thúc của giấc mộng đột ngột xuất hiện.
_________________________________________________
[Ngủ ở đây dễ cảm lắm đấy, Saeki-san.]
[À rế.]
Tôi bổng nhổm dậy.
Nhìn quanh một vòng, tôi thấy được mình đang ở trong phòng khách quen thuộc. Có vẻ như tôi đã ngủ thiếp đi trên bàn rồi. Yumizuki thì đang ngồi trên chiếc ghế dựa ở đối diện tôi, đọc sách với vẻ bàng quan.
Nhưng cậu ấy vẫn không quên quan tâm tới tôi, đúng là dịu dàng mà.
Tôi mỉm cười. Vào lúc này, chiếc điện thoại tôi đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
[Ah, là Yumi này.]
Tôi nhìn vào màn hình chiếc điện thoại đen cùng kiểu dáng với của Yumizuki, trên đó hiện lên cái tên Yumi.
Cậu ấy gọi tới có việc gì à?
Mà khoan…
Lạ thật? Chúng tôi đã trao đổi số điện thoại lúc nào nhỉ…?
_________________________________________________
Tỉnh lại.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, nhìn chung quanh, là phòng khách của căn trọ.
[Trông cô ngủ ngon thật đấy, nằm mơ à?]
Yumizuki ngồi đối diện, nói.
[Nằm mơ…?]
Vừa mới tỉnh ngủ xong, não tôi còn chưa kịp loading, nên chỉ có thể lặp lại từ này.
[À, ừm, hình như đúng là mình vừa nằm mơ thì phải.]
Tuy nói là thế, nhưng tôi không nhớ rõ mình đã mơ những gì nữa.
[Mà này, cậu thấy mình mặc tạp dề kiểu váy có đẹp không?]
[Sao tự nhiên hỏi thế làm gì?]
Yumizuki cười gượng.
Mặc dù nội dung chi tiết của giấc mộng đã biến mất khỏi đầu tôi, nhưng tôi vẫn còn nhớ mang máng hình như mình giống như Alice trong xứ sở thần tiên thì phải.
[Rồi rồi, cô mặc cái gì cũng đẹp, tự đi mà thử.]
Vào lúc này, điện thoại mà Yumizuki để trên bàn reo lên.
[Xin lỗi, tôi nghe điện thoại cái đã… Alo?]
Cậu ấy nghe điện thoại rồi đứng dậy, trực tiếp đi vào phòng, không hề nói là ai gọi đến.
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy người gọi đến là Yumi nữa.