Chủ nhật cuối cùng của tháng sáu.
[Good morning!]
Một ngày mới bắt đầu, tôi được gọi dậy bởi cô bạn cùng phòng, Saeki.
Nhờ thanh âm của Saeki, tôi dần dần tỉnh lại, bấy giờ mới nhận ra được chiếc giường đang kêu cót két. Hóa ra nó đang bị đè ép bởi trọng lượng của Saeki khi cô chống tay lên chiếc giường.
Tôi chậm rãi mở mắt, thấy được khuôn mặt của cô ngay gần kề như thường ngày.
Saeki nở nụ cười.
[Chào buổi sáng.]
[Chào buổi sáng.]
Hai chúng tôi chào nhau.
[Tôi luôn suy nghĩ một chuyện, nếu cô cứ xông thẳng vào phòng tôi như thế, thì đừng có mà than vãn khi bị thương đấy.]
[Wow. Nói hay đấy, cậu định đẩy ngã mình ư?]
[Không có.]
Sao giọng điệu cô nghe như đang mong đợi thế hả?
[Cô toàn tăng động vào buổi sáng nhỉ, đặc biệt là hôm nay.]
[Thì mình là con người của bình minh mà, vả lại--]
Cô lại cười một lần nữa.
[Hôm nay là ngày bọn mình hẹn hò còn gì.]
Tôi tính đi chơi với Saeki ngày hôm nay.
Tuần sau là tuần cuối cùng trước kì thi cuối kỳ rồi, nên nếu muốn đi chơi thỏa thích trước kì thi sắp tới, thì hôm nay là cơ hội cuối cùng.
[Chuẩn bị xong chưa, Saeki-san?]
Hơn 9 giờ rưỡi, tôi đã chuẩn bị xong, rồi đi vào trong phòng khách nhưng lại không thấy Saeki đâu, thế là đành phải gọi qua cánh cửa phòng cô.
Vì hiểu được con gái có hơi lề mề, nên tôi đã cố chuẩn bị chậm nhất có thể, vậy mà...
[Mình sắp ra rồi ~~]
[Không cần phải gấp, chỉ cần đừng có cái kiểu ăn mặc xuề xòa mà chạy ra như lần trước nữa là được.]
[... C-Có lẽ phải lâu hơn chút.]
[...]
Đừng nói là nãy cô thật sự định ăn mặc như thế mà chạy ra đấy? Có vẻ như cô là kiểu người mỗi khi quýnh lên là lại chẳng để ý mấy tới xung quanh.
[Ta đa~~ Cảm ơn cậu đã đợi mình.]
Không lâu sau, Saeki xuất hiện, khoác lên mình một chiếc áo sơ mi dáng rộng màu hồng kèm tay áo dài, phối với chiếc váy có hai gam màu hồng và đen dài đến gối. Nhìn xuống dưới nữa, có thể thấy được đôi tất cao màu đen bao bọc chân cô. Cô đeo trên lưng một chiếc túi xách, do quai đeo khá dài nên nó rủ xuống tận eo cô.
[Đáng yêu không?]
[Chắc thế.]
[“Đáng yêu” đâu nào, “Đáng yêu” đâu?]
Saeki híp mắt lại, nhìn chằm chằm tôi.
[Ai biết, chắc bay đi đâu mất rồi? Nhân tiện thì, cô có nhiều bộ quần áo thật đấy. Tôi chưa từng thấy cô mặc bộ này bao giờ cả.]
Tôi đã sống chung với Saeki được hơn ba tháng rồi, nhưng cứ mỗi lần đi chơi, tôi đều cảm thấy mỗi món đồ cô mặc như đồ mới vậy. Chẳng hiểu sao mà cô có thể liên tục đổi đi đổi lại trang phục được nữa. [note30360]
[Phần nhiều là do mình mang tới, cũng có vài cái là đến đây rồi mới mua.]
Cô vừa nói, vừa kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chặt hay van ga đã khóa hay chưa, mặc dù tôi đã xem qua rồi. Không phải do cô không tin tưởng tôi, mà đây là việc hai chúng tôi đã thống nhất với nhau, từng người phải đi kiểm tra một lượt, như thế mới an toàn.
Sau khi xem xét thoáng qua một hồi, chúng tôi bước đến cửa ra vào.
[Ăn mặc nhiều thế này thì tốn tiền lắm nhỉ?]
[Yup. Đó là vấn đề lớn nhất.]
Trong khu vực hành lang chật hẹp, Saeki đứng phía sau tôi, cười khổ.
[Cơ mà mình thấy cá tính này của mình khá là có ích khi triển khai chiến tranh trên giường, cậu thấy đúng không?]
[Sao tôi biết được?]
Tôi mù tịt cái chuyện này. [note30361]
Tôi nhét chân vào chiếc sneakers, đi ra ngoài trước. Song quay người lại, giữ tay án lấy cửa, rồi thấy được hôm nay cô cũng đeo sneakers. Cô hạ gối xuống, dùng ngón tay đẩy gót giày ra cho chân vừa giày. Một tín đồ thời trang như cô có nhiều giày âu cũng là điều hiển nhiên, ngoại trừ sneakers ra, cô còn có bốt, giày lười, v…v.
Sau khi khóa cửa, chúng tôi xuống cầu thang, rồi đi ra căn trọ.
May thay, nhiệt độ và độ ẩm không khí hôm nay không cao lắm, khá chắc hôm nay sẽ rất dễ chịu. Tôi nghĩ, kế theo đó, tiết trời sẽ dần chuyển sang nóng và ẩm của mùa hè Nhật Bản với tốc độ tăng dần cho xem.
Đầu tiên, chúng tôi đi đến nhà ga.
Vì đã qua được nửa buổi sáng rồi, nên khu dân cư mà tôi và Saeki đi qua khá là vắng lặng.
[Cô nói muốn đi mua quần áo, là đi đến chỗ trung tâm thương mại phỏng? Ở đó có mấy cửa hàng như thế à?]
Tôi nhớ là trung tâm thương mại của Thành phố Học viện cũng có loại cửa hàng bán trang phục và hàng hóa rất được nữ sinh ưa chuộng, nhưng hình như không có nhiều lắm.
[Mình cũng có đi mua sắm ở đó, cơ mà thường thì sau khi tan học, mình và Kyoto sẽ cùng đi Ichinomiya cơ, hmm, hình như là dưới chân cầu vượt thì phải.]
[À à.]
Hiểu rồi. Chỗ đó có khá nhiều cửa hàng quy mô nhỏ, vả lại các mặt hàng ở đó thường hay thay đổi, ngày hôm qua thế nào thì hôm sau lại khác hoàn toàn.
[Tuy nói là thế, nhưng cô chưa từng về muộn mà, đúng không?]
[Ừ, vì mình phải làm bữa tối cho Yumizuki-kun mà. Làm một người vợ nội trợ vất vả thật đó.]
[Cô là vợ nội trợ từ lúc nào vậy?]
[Từ tháng Tư, nhỉ? Chắc thế.]
Maa, cô đã làm nhiều công việc nhà đến vậy rồi, tôi cũng cảm thấy cô giống một bà vợ nội trợ.
[Chồng yêu à!]
Đột nhiên, Saeki quấn lấy cánh tay của tôi, dựa người vào gần.
[Cô đang nói ai hả? Thả tôi ra.]
[Tch!]
Tôi vội rút tay ra, thấy thế, Saeki bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
Đi qua khu dân cư, chúng tôi đã đến con đường cái, rồi đi tiếp trên lề đường bộ. Có khá nhiều xe cộ chạy trên đường, cuối cùng cũng tạo nên không khí của cảnh đường phố có bóng người.
[À mà, hôm nay vẫn đi Ichinomiya sao?]
[Tôi thấy nơi đó là lựa chọn thích hợp, bộ không được à?]
Ở đó có khá nhiều cửa hàng tạp hóa, trên đường còn có cả tá cửa hàng quần áo với tiệm đồ ăn nằm san sát nhau, có thể dành thời gian cả ngày ở đấy cũng được.
[Hmm~~ Dạo gần đây mình hay đi đến đó rồi, nên giờ muốn đi nơi khác cơ.]
[Thế à, vậy thì đi xa hơn chút xem sao.]
Hồi năm ngoái, tôi phải đi tận hai giờ mới đến được Mizunomori, trong quá trình đó phải đổi tận ba chuyến tàu điện, hơn nữa còn dừng ở mấy sân ga lớn, nên có thể nói tôi đã đi qua các khu náo nhiệt nhất rồi. Bởi thế nên, trừ Ichinomiya ra, mấy khu khác tôi cũng khá là quen thuộc.
Cuộc trò chuyện kết thúc, chúng tôi đi đến ga tàu.
[À, phải rồi, muốn đi ăn ở đây vào sáng Chủ Nhật nào đó không?]
Tôi bắt gặp tiệm bánh mì cạnh cửa soát vé của nhà ga, liền nói ra câu đó.
Nhà ga được dựng trong một tòa cao ốc nhỏ có cả phòng khám, thêm cả những cơ sở khác. Tiệm bánh mỳ này cũng là một trong số đó. Mặt tiền cửa hàng tọa lạc trong không gian Atrium có thể thấy rõ từ bên ngoài. Có vài chiếc bàn được đặt trên tầng hai, khá giống quán cà phê, là nơi để cho khách hàng ngồi ăn bánh mì mới mua.
[Cũng được, nhưng mà tại sao?]
[Không có gì, chỉ là tôi muốn dịu bớt công việc chuẩn bị bữa sáng cho “bà vợ” này thôi.]
[Cậu không cần phải để tâm đâu.]
Saeki cười khổ, song lại như đang cảm thấy vui sướng, cô nói.
[Đúng là chồng yêu của em mà!]
Rồi bắt lấy cánh tay tôi.
[Đừng có tự trao quyền sở hữu.]
[Đó là kế hoạch tương lai của mình mà.]
[Tôi nghĩ cô không nên giới hạn lựa chọn tương lai của cô như thế đâu.]
Tôi rút tay ra.
[Yumizuki-kun cũng thấy một tương lai giống mình đúng chứ ~~ giống đúng không ~~]
[... Tôi đi mua vé xe đây, cô đứng đó chờ tôi.]
Tôi sẽ gặp bất lợi nếu tiếp tục bị Saeki dắt mũi thế này mất, đầu tiên phải rời xa cô trước đã.
Tôi đi đến chỗ máy bán vé tự động, mua hai cái vé, rồi cả hai cùng đi qua cửa soát vé.
Chuyến tàu điện xuyên qua thành phố học viện chạy trên cây cầu vượt, sân ga cũng được xây trên lầu. Chúng tôi bước vào thang cuốn, lên trên đó.
Hai chuyến đường sắt đi và về song hành với nhau, được kẹp bởi hai bên sân ga đối diện. Chỗ sân ga này không phải kiểu lộ thiên, mà có lắp đặt tường chắn gió, còn có nóc nhà hình mái vòm, tổng thể trông hệt như kamaboko. [note30362]
Dù là ngày chủ nhật, nhưng chuyến xe đi lại mỗi giờ cũng không phải là ít, nhưng hiện tại thì không thấy bóng dáng chúng đâu. Có lẽ chuyến tàu mới nãy vừa di chuyển.
Không lâu sau, chuyến tàu đối diện về đến bến, thả khách trên tàu xuống, rồi đón tiếp một nhóm khách mới mà xuất phát.
Vào lúc này, tôi nhìn thấy một bóng người đang một mình đứng lặng trên sân ga.
Ở trước mặt chúng tôi, những người vừa mới ra khỏi tàu đều đã hướng đến chỗ thang cuốn rồi. Chẳng lẽ người đó không bắt kịp xe à? Tôi nghĩ vậy, nhưng chợt nhận ra người đang mặc đồng phục trường tôi đó là Horyu Miyuki, chắc hẳn cô ấy đã nhìn thấy bọn tôi từ khi còn ở trong tàu điện.
Cô dâng ngón cái lên, nhắm ngón trỏ thẳng vào chúng tôi.
Tư thế bắn súng --
BANG!
Cô ấy mỉm cười, rồi quay người rời đi. Khi bước xuống cầu thang, thân hình cô ấy biến mất khỏi tầm mắt tôi.
[Bọn mình bị bắn à…?]
[Bắn trúng luôn rồi.]
[Ừm…]
Tôi và Saeki đực người ra tại chỗ.
Không lâu sau, chuyến tàu điện đã đến sân ga.
Chúng tôi sẽ đi đến Ichinomiya trước, tiếp đó leo lên một tuyến đường sắt tư doanh. Sau chuyến tốc hành kéo dài tầm 30 phút, chúng tôi đến nhà ga.
Trạm tàu của Ichinomiya thuộc hàng to rồi, nhưng cái trạm này còn khủng hơn nữa. Dẫu sao thì đây là nơi giao tuyến những chuyến xe chạy qua những thành thị lân cận, và có tận hơn mười chỗ sân ga. Sân ga không lúc nào mà không có tàu cập bến, kèm theo đó là hàng tá thông báo vang lên. Hôm nay là ngày chủ nhật, nên nơi đây còn đông đúc hơn thường lệ, hết lữ khách rồi đến du khách, từ doanh nhân đến cả gia đình - đủ kiểu người đi đi lại lại xung quanh đây.
[Chúng mình đi nơi nào bây giờ?]
[Hmm…]
Tôi vừa ngẫm nghĩ, vừa đi qua cửa soát vé và đi xuống bằng thang cuốn trước mặt chúng tôi. Ở tầng dưới có một chỗ được gọi là thánh địa của các cuộc hẹn gặp - chính là ở phía trước cái màn hình to đùng và hiệu sách cỡ lớn kia. Dù có định đi đâu, hẹn gặp nhau ở chỗ này vẫn luôn là sự lựa chọn xác đáng.
Sau khi xuống tầng dưới, tôi có kiểm tra qua thời gian, đã hơn mười một giờ rồi.
[Bây giờ ăn trưa thì vẫn còn hơi sớm.]
[Cơ mà, nii-san này, em nghĩ anh nên đi ăn trước khi nhà hàng chật kín người thì hơn.]
[!!?]
Một thanh âm đột ngột vang lên từ đằng sau khiến tôi và Saeki giật cả mình, sau đó cả hai quay đầu lại.
Em gái tôi, Yumi, đang dửng dưng đứng đó.
Em ấy vẫn khoác trên mình bộ Gothic lolita màu đen như thường lệ, kèm theo gương mặt vô cảm quen thuộc.
[Yumi, sao em lại ở đây?]
[Trách nhiệm của em là xuất hiện mọi lúc mọi nơi, hòng thúc đẩy tên anh trai chẳng chịu tiến thêm một bước chút nào này, thậm chí nếu cần thì cả ở trong giấc mơ…]
Yumi thầm nói.
[Gì cơ?]
[À, không có gì - tính ra thì từ nhà đến đây chỉ cần bắt một chuyến tàu điện, nên em mới đến đây để thử xem mình sẽ được bao nhiêu người bắt chuyện ấy mà, cũng chẳng phải chuyện gì lạ cả.]
[Thế là đủ lạ rồi…]
Tôi vẫn luôn nghĩ đứa em gái này của tôi khá khó hiểu, cơ mà lại không ngờ tới em ấy gần đây làm mấy chuyện kiểu này, đau đầu thật. Saeki bên cạnh tôi cũng đang nở nụ cười hoang mang theo.
[Nii-san, đi thôi.]
[Đi đâu?]
[Một nhà hàng mà em thấy khá được.]
Nói xong, Yumi liền bước đi ngay lập tức.
Tôi và Saeki còn chưa kịp loading, chỉ có thể yên lặng nhìn bóng lưng em ấy. Sau khi Yumi đi được vài bước, em ấy dừng lại, quay đầu nhìn chúng tôi, ánh mắt mang theo đôi chút trách cứ.
[Hai người cũng phải đi cùng.]
Tôi cũng đoán là thế.
Có vẻ như khi đến đây, bọn tôi đã có thêm một người rồi.