“Cô ấy đang nói cái quỷ gì vậy?”. Tôi nhìn Mikoto với ánh mắt như muốn hỏi câu đó
Mikoto bắt đầu đỏ mặt và nói lại lần nữa.
- Nhanh nào, cho mình xem đi.
- Không muốn
Tôi đáp lại ngay lập tức.
- Tại sao chứ?
- Chẳng phải chính cậu đã nói là một cô gái sẽ không bao giờ thử nhìn nó đấy sao? Cậu mới chỉ vừa nói câu đấy lúc nãy đó thôi!
- Mình đã nói vậy hả?
Psh, cậu tính giả nai à.
Tôi quay mặt về phía TV và quyết định lựa chọn phương pháp làm ngơ cô ấy cho yên chuyện.
- Ei!
Khi tôi nghe thấy tiếng nói ấy, Mikoto bắt đầu cố kéo quần tôi xuống.
- Chờ, chờ đã! Đồ ngốc này! Dừng lại ngay!
- Yên lặng nào! Cậu sẽ khiến mẹ mình nổi cáu đấy!
Khỉ thật. Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ.
Quần áo tôi mặc hôm nay là một chiếc áo sơ mi dài tay và quần ống rộng.
Tôi không thể mặc những chiếc quần có kiểu dáng bó sát được cũng chỉ vì cái dương vật vĩ đại của mình. Chính bởi vậy, quần của tôi toàn là loại siêu dễ cởi ra. Co đôi chân mình lên, tôi chống cự lại đợt tấn công quyết liệt của Mikoto.
- Sao vậy? Đâu có vấn đề gì đâu!
- Không đời nào! Chắc chắn cậu sẽ nói nó là thứ bự phát khiếp thôi.
(TN: gớm, cũng chỉ ngang mấy anh da đen ấy mà=)))
- Mình sẽ không nói vậy đâu.
- Trên hết là mình chả có nghĩa vụ gì phải cho cậu xem nó cả!
Đúng lúc đó, cùng với tiếng chân bước dài, cánh cửa phòng khách mở tung ra
- Mấy đứa ồn quá! Mẹ không tài nào tập trung nổi!
Mẹ Mikoto bước vào từ cánh cửa ấy. Mắt tôi bắt gặp mái tóc rối tung vì bực dọc của cô ấy.
Trên mặt cô xuất hiện biểu cảm rõ ràng là vô cùng đáng sợ
Tôi, người đang nằm lăn lộn giữa sàn, đang kẹp chặt hông của Mikoto bằng hai chân.
Mikoto thì đang nắm chặt khuy quần tôi như thể cô ấy cố thử kéo nó ra vậy.
- ...Hai đứa, đang làm trò gì thế?
Đúng như dự đoán, Mẹ Mikoto quên cả giận ngay khi nhìn thấy cái tình cảnh trước mắt mình.
Sau khi hết mở lại khép miệng, cuối cùng tôi đánh nói dối cô.
- Chúng cháu đang giả làm mấy đô vật chuyên nghiệp ấy mà?
Sao tôi lại biến nó thành câu hỏi nhỉ?
- ...
Bầu không khí yên lặng lại bao trùm. mẹ Mikoto trông rất giận dữ.
- Chẳng khác gì vụ hôm qua nhỉ, thật sự là hai đứa cứ như học sinh tiểu học ấy! Cũng chẳng sao nên đùa nhau thì cứ khe khẽ thôi là được!
Nói xong, cô nhún vai. Rồi có tiếng bước chân rời đi.
- Tôi về nhà đây...
Khi rời được khỏi người Mikoto, tôi đứng dậy.
Rồi tôi mở cánh cửa phòng khách và đi ra cửa.
- Cậu đi theo tôi làm gì?
Tôi quay mặt về phía sau rồi lườm Mikoto. Nhưng, cô ấy chỉ ưỡn bộ ngực không tồn tại của cô ấy ra
(TN: chỗ này hơi điêu, vì trong illust Mikoto CÓ NGỰC nhé, có cái là ko solo được với Kurusu thôi.)
- Mình cũng qua nhà cậu luôn
- Hả?
- Kể cả có phải vật cậu ra hay là phải ép buộc cậu thì mình cũng phải xem nó như thế nào!
Dẫu trong lòng chỉ muốn hét lên, tôi vẫn cố nén lại.
Xỏ chân vào giày xong, Tôi rời nhà Mikoto rồi bắt đầu chạy. Xe đạp thì để đấy lấy sau cũng không sao cả. Đừng nhìn lại. Chắc chắn đồ ngốc ấy vẫn đang đuổi theo tôi.
Tôi về tới nhà và thử mở cửa trước. Nhưng thật không may, nó vẫn đang khoá. Cũng đúng nhỉ. Mọi người đều đang ở nhà tắm công cộng mà.
Tôi đi vòng tới phía cửa sau. Cánh cửa này chẳng bao giờ được khoá lại cả.
Khi vòng ra tới nơi, Mikoto đã đứng đó từ bao giờ.
Có vẻ đã đoán được việc cửa trước vẫn khoá, cô ấy đã vòng qua đây trước tôi.
- Nó ổn mà, phải không?... Để mình xem đi
Cậu vẫn nói về chuyện đó hả?
- Không muốn. Mặt khác, sao cậu lại nghĩ là chẳng có vấn đề gì?
- Chẳng phải là cậu đang lo nghĩ quá nhiều sao? Khi cậu còn bé thì có thể nó to hơn hầu hết mọi người nhưng...
Mikoto hạ tầm mắt xuống.
- Nếu là bây giờ, nó không còn là vấn đề nữa, phải chứ?
- Eh? Hả?
- Đó chính là lí do!
Mikoto ngẩng mặt lên rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Dù có ngoại hình hơi giống con trai nhưng cô ấy vẫn có một vẻ đẹp rõ ràng.
Vẫn còn chút thời gian trước khi mặt trời lặn.
Tắm mình trong ánh nắng lúc chiều tà, một cậu trai xinh- à không, một cô gái xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm.
Trời ạ, cô ấy vẫn luôn dễ thương tới vầy sao?
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bối rối vì suy nghĩ về bối cảnh trong mấy phim tình cảm hài hước nơi mà nhân vật chính ôm bạn thuở nhỏ của mình.
- Đấy là lí do mình sẽ nhìn nó vì cậu. Và khi mình nói rằng nó chẳng khác gì so với người ta... Nếu mình nói vậy, không phải nỗi phiền muộn kia của cậu sẽ biết mất ư?
Cũng có vài điểm đúng trong lời nói của cô ấy. Nhưng dương vật tôi thật sự to hơn so với bình thường.
Thậm chí nếu đem so sánh với kích cỡ trung bình thì còn khủng khiếp hơn. Chắc mấy anh giai bên Congo cũng phải bất ngờ vì nó ấy chứ.
Mà trước hết thì, lời nói của Mikoto làm tôi nảy ra một nghi vấn.
- Này, giả sử như tôi cho cậu nhìn nó... Làm sao cậu có thể biết rằng nó không khác so với người bình thường?
- Eh?
- Rốt cục thì... Nếu cậu chưa từng nhìn thấy của thằng nào khác thì...
- Đ-Đó là bởi...
Mikoto trả lời với vẻ do dự.
-M-Mình từng thấy rồi! Tất nhiên là mình đã từng thấy rồi!
- Thật thế ư?... Cậu mới chỉ học năm hai cao trung thôi đấy.
- Đ-Đúng vậy đó! Mình là nữ sinh cao trung năm hai! Mình đã biết một hay hai anh chàng rồi!
Tôi hiểu được cái thái độ này rồi. Mikoto là trinh nữ, hơn nữa cô ấy cũng chưa từng thấy bất kì dương vật của chàng trai nào.
Nếu đúng là như vậy, sẽ không có chuyện tôi cho cô ấy xem đâu.
- Có sao đâu, cho mình xem đi mà!
Thật chẳng tài nào hiểu nổi sao cô ấy lại trở nên cứng đầu đến vậy. Để thoát khỏi chủ đề này, tôi vào nhà từ cửa sau. Và ngay sau đó, Mikoto cũng vào bên trong rồi bám theo tôi.
Bước lên lầu, tôi lao vào phòng mình. Tôi đóng cửa lại rồi nhanh chóng khoá trái cửa.
- Này! Mở cửa ra đi mà! Mở ra!
Mikoto vừa la lên vừa đập vào cánh cửa.
Cái tay nắm thì bị cô ấy lắc mạnh tới nỗi kêu lên dữ dội.
- Cậu tính phá cửa à! Nó sẽ hỏng thật đấy, thế nên dừng lại đi!
Căn nhà này đã cũ rồi. Và dĩ nhiên nó cũng đã trở nên xập xệ. Nếu nó bị đập mạnh, cánh cửa chắc chắn sẽ tan nát.
- Hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Bình tĩnh chút đi!
- Mình sẽ không làm thế nữa, thế nên mở cửa ra đi! Cho mình xem cái dương vật khổng lồ ấy của cậu đi! Mình muốn được thấy nó đầu tiên.
(TN: mùi yan thoang thoảng đâu đây~~)
Hm?
Cô ấy vừa nói là “đầu tiên” phải không?
Câu nói đấy có ý nghĩa gì vậy? Làm gì có ai xếp hàng để được thấy nó đâu mà nhất với nhì chứ?
- Dừng, dừng lại! Tôi không thể nào cho cậu xem được! Đừng có nói mấy cái lí do khó hiểu ấy nữa!
- Cậu thừa hiểu lí do còn gì!
Không, tôi không hiểu đâu.
Đột nhiên nảy ra một ý tưởng hay ho, tôi nói với Mikoto vẫn đang đứng ngoài cửa.
- Aa, được rồi! Thế chúng ta làm như này đi! Tôi sẽ cho cậu thấy như cậu muốn nên đổi lại hãy cho tôi xem của cậu! Vậy đấy! Nếu muốn thử thì làm thôi!
(TN: nước đi hay đấy =_=!)
Và rồi sau đó là sự im lặng.
- Được! Đằng nào cậu cũng không định cho mình thấy theo cách bình thường nhỉ!
Cô ấy tự tin đến bất ngờ đấy
Thế thì tôi vẫn cần ép cô ấy thêm chút nữa để cô phải từ bỏ.
- Cậu chắc chưa!? Nếu muốn nhìn thấy cái đấy của tôi thì, cho tôi xem bộ ngực phẳng đó đi!
- Đ-đ-đ-đừng có gọi mình là đồ ngực phẳng-!
Mikoto luôn lo lắng vì ngực cô nhỏ hơn so với những cô gái cùng tuổi. Tuy cô chưa từng nói ra nhưng nhìn cách hành xử của cô ấy là tôi đã đoán ra được rồi. Mikoto tiếp tục cố lắc tay nắm cửa hơn nữa.
- Thấy chưa, cậu đâu dám cho tôi nhìn đâu? Vậy nên tôi cũng sẽ không cho cậu thấy.
- Aa! Được thôi! M-Mình hiểu rồi! Chỉ cần cho cậu thấy là được chứ gì?! Dù sao mình cũng chẳng để tâm vụ đó lắm! Mình sẽ cho cậu thấy! Cho cậu thấy ngực mình!
- Eh, nghiêm túc đó hả...?
Tôi bỏ khoá cửa rồi mở cánh cửa ra.
Mikoto tưởng như đã hết hơi nhìn tôi chằm chằm.
- Thế nên là... Cậu nữa, chỗ ấy của cậu, có thể cho mình thấy được chứ?
(TN: vâng, nguyên cái chương chỉ loanh quanh vụ này, dịch mà nản hết cả người... Chap sau có illust nên mong là sẽ ngon hơn)