Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nhờ vậy mình đã bỏ điện thoại sang một bên ngồi cày chương 46 nè. Hy vọng lại nhận được nhiều còm để sáng mai ngủ dậy mình rồ ga cày tiếp ạ 🙈
_________________
Một người một kiếm dạo khắp phố xá, hễ thấy gì ăn ngon chơi vui là đều thử một lần.
Trường Ly chọn thêm tám cái tua kiếm màu khác ở một tiệm khác, đến khi gom đủ mười cái thì mỹ mãn ra về.
Trong quán trọ, Dư sư huynh túi trống trơn đụng phải Yên Cửu mang lỉnh kỉnh đồ đạc về vô thức sờ Kiếm huynh trụi lủi, tự an ủi mình:
“Chúng ta là Kiếm tu nên không quan tâm vật chất cho lắm.”
Kiếm huynh giả bộ như mình không nghe ra sự ganh ghét trong giọng Dư sư huynh, im lặng nằm bên cạnh không nhúc nhích.
Là một thanh kiếm thành thục chững chạc, hắn không thèm hâm mộ Trường Ly có một đống tua kiếm tẹo nào đâu!
Trường Ly và Yên Cửu không hề biết mình đã trở thành đối tượng ao ước của người khác.
Bọn họ nhét hết mấy món đồ linh tinh mua dọc đường vào túi chứa đồ rồi chuẩn bị đi khỏi đây.
Lúc về, Yên Cửu cũng thuê một chiếc xe mây.
Hai người hai kiếm trước lạ sau quen, không thấy tò mò gì về xe mây nữa.
Chỉ có bé chim trắng lần đầu ngồi xe là cực kỳ phấn khích, cứ nhảy nhót lung tung khắp xe.
Lúc nó vận động, thỉnh thoảng lại có mấy cọng lông tơ màu trắng chao liệng.
Trường Ly nhìn một cọng lông cao cấp bay tới trước mặt mình, không khỏi thở dài: “Mới nhỏ mà đã bắt đầu rụng lông rồi, đừng nói sau này lớn lên nó sẽ biến thành một con chim hói nha?”
Yên Cửu kéo con chim nhỏ đang bay phành phạch tới trước mắt mình để ngắm đầu, cánh và bụng nó.
Rồi chàng nghiêm túc tuyên bố: “Trước mắt vẫn chưa thấy nó có dấu hiệu bị hói.”
Con chim nhỏ bị Yên Cửu nắm trong tay thì sung sướng kêu chíp một tiếng, có vẻ nó không biết bị hói là một chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
Sau nhiều ngày ở chung, Yên Cửu cũng có chút tình cảm với con chim non này.
Chàng vân vê cằm, đề nghị: “Hay bọn mình mua kem mọc lông cho nó để phòng hờ đi.”
“Có thứ này nữa à?”
Trường Ly lắp bắp kinh hãi, nàng chỉ từng nghe là có thuốc mọc tóc chứ không biết là còn có cả kem mọc lông.
Yên Cửu trịnh trọng gật đầu, “Nhiều tu sĩ thích nuôi linh thú sẽ mua cho linh thú của mình xài, ngoài kem mọc lông còn có cả kem dưỡng lông, kem nhuộm lông các thứ nữa, nói chung là nhiều loại lắm.”
Thứ này rất thịnh hành ở Yêu giới, nhất là với những con yêu có bản thể lông xù, có thể xem như vật thiết yếu của yêu.
Trường Ly ngẫm ngợi gì đó, “Con hạc của Chưởng môn trông bóng bẩy thế chắc là có dùng thứ này.”
Thứ linh thú nhà người ta có thì bé chim trắng nhà bọn họ cũng phải có.
Trường Ly quả quyết nói: “Đặt một bộ cho nó đi, phải phòng ngừa rụng lông từ nhỏ mới được.”
Yên Cửu gật đầu ghi nhớ chuyện này, đợi về đến Quy Nguyên Kiếm tông là đặt hàng ngay.
Bọn họ trả xe mây ở chân núi rồi đến Sự Vụ Đường bàn giao nhiệm vụ.
Thấy giấy chứng nhận phủ nha trấn Hồng Sơn cấp, quản sự gạch bỏ nhiệm vụ này trong sổ nhiệm vụ rồi cho đỉnh Vô Danh thêm một số điểm tích lũy.
Ông ta cười toe toét với Yên Cửu và Dư sư huynh: “Đúng là tre già măng mọc có khác, nhiệm vụ trấn Hồng Sơn treo lâu thế mà hai cậu chỉ mất mấy ngày đã giải quyết xong.”
Quản sự nhiệt tình chỉ vào mớ thẻ nhiệm vụ trên tường, “Nhìn xem còn nhiệm vụ nào muốn nhận nữa không.”
Nếu có nhiều nhiệm vụ được hoàn thành càng nhanh càng tốt thì thành tích năm nay của Sự Vụ Đường cũng lên hương.
Quản sự chỉ ước đám Kiếm tu bế quan khổ luyện toàn tông môn đều tốc độ và năng suất như Yên Cửu.
Yên Cửu khéo léo từ chối: “Ta với Dư sư huynh định về tông môn nghỉ ngơi vài ngày cho lại sức rồi mới nhận nhiệm vụ khác.”
Mặt quản sự không khỏi lộ vẻ tiếc nuối.
“Nhớ tới sớm một chút nhé, nhiệm vụ ngon không chờ ai đâu.”
Ra khỏi Sự Vụ Đường, Dư sư huynh muốn tới điện chính để báo cáo chuyện xuống núi lần này với Thái Diễn chân nhân.
Còn Yên Cửu thì mang Trường Ly về đệ tử xá.
Vào đến phòng, Yên Cửu hóa phép làm sạch khiến căn phòng sáng bừng lên.
Bé chim trắng đột nhiên tới môi trường mới nên thấy vô cùng tò mò.
Nó dang đôi cánh ngắn ngủn ra vỗ phành phạch mấy cái, bay lên cái giá kiếm bằng gỗ trầm hương của Trường Ly.
Có lẽ loài chim luôn thấy thân thuộc với mấy sản phẩm làm từ gỗ thế này một cách bẩm sinh, nó tìm một chỗ thoải mái trên giá kiếm rồi rụt cổ đậu yên đó.
Trường Ly nhìn cục trắng trên giá kiếm, tự dưng muốn đét mông con chim nhỏ một cái.
Tiếc là tiếng gõ cửa dồn dập đã phá vỡ ý định của nàng.
Yên Cửu ra mở cửa, thấy Triệu sư huynh lâu ngày không gặp.
Triệu sư huynh vẫn vồn vã như xưa, “Yên sư đệ, vừa rồi ta trông thấy một bóng người rất giống đệ từ đằng xa nên đoán là đệ đã về.”
“Hôm nay Đạo Pháp Đường có giảng một tiết bùa đạo, đệ có muốn đi nghe chung với ta không?”
Yên Cửu vốn định từ chối vì môn học này chẳng có ích gì cho chàng.
Nhưng khi ngoái đầu lại thấy Trường Ly chây lười nằm liệt ra đó, chàng bỗng đổi ý.
Tuy tiết bùa đạo vô dụng với chàng nhưng có khi lại hữu ích với một linh kiếm chính thống như Trường Ly cũng không biết chừng.
Yên Cửu lập tức nhận lời, “Đa tạ sư huynh, bọn mình cùng đi thôi.”
Trường Ly cứ ngỡ Yên Cửu sẽ từ chối thẳng thừng nên vừa nghe xong là sốc ngang.
Nàng nhìn Yên Cửu với ánh mắt trách móc.
Lòng dạ đàn ông đúng là mò kim đáy biển, thay đổi thất thường.
Chàng đã không còn là Yên Tiểu Cửu khoái làm biếng ngày xưa nữa rồi.
Trường Ly ủ rũ theo Yên Cửu tới Đạo Pháp Đường.
Trên đời đâu còn gì khổ hơn chuyện vừa làm nhiệm vụ xong về tới nơi đã phải đi học ngay chứ?
Người giảng bài lần này vẫn là đạo quân nghiêm khắc từng phạt Yên Cửu chép phạt lần trước.
Trường Ly vừa thấy ông ta là căng thẳng ngay.
Có vị đạo quân này ở đây thì dù nàng muốn ngủ cũng ngủ không ngon nổi.
Để cô nhóc kiếm linh có thể thấm nhuần lời giảng của đạo quân, Yên Cửu ngồi ngay xuống chính giữa bàn đầu.
Thấy chàng ngồi vào chỗ đó, Trường Ly cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Nàng hỏi khéo: “Yên Tiểu Cửu này, hình như chỗ này hơi gần bục giảng quá thì phải?”
Yên Cửu nghiêm mặt đáp: “Đâu có, chỗ này tốt mà. Nếu bọn mình không tới sớm thì không xí được chỗ tốt như vậy đâu.”
Trường Ly chợt hoảng hốt, bởi nàng cảm thấy ấn tượng của mình về Yên Tiểu Cửu bị sai lệch nghiêm trọng.
Ngồi chính giữa bàn đầu thì tốt chỗ nào chứ, rõ ràng góc trong cùng hàng chót mới là sự lựa chọn tuyệt vời nhất.
Trong lúc một người một kiếm nói chuyện, những đệ tử khác lần lượt đi vào lớp.
Thấy chỗ ngồi yêu thích của mình bị kẻ khác chiếm mất, chỉ có mấy hàng đầu là còn chỗ trống, Trường Ly thầm thấy đau lòng.
Đợi hết tiết này nàng nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với Yên Tiểu Cửu mới được.
Ngồi chưa ấm chỗ thì tiết bùa đạo đã bắt đầu.
Vị đạo quân nghiêm khắc kia vẫn còn nhớ rõ Yên Cửu, thấy chàng ngồi ngay bàn đầu thì lập tức gật gù tỏ ý khen ngợi.
Tuy lần trước tên đệ tử này học hành không đàng hoàng nhưng thái độ lần này đã tiến bộ rõ rệt!
Nửa tiết đầu toàn giảng kiến thức cơ bản, Trường Ly nghe mà mơ màng suýt ngủ gật.
Yên Tiểu Cửu nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại chọc nàng một cái vì sợ nàng ngủ thật.
Mãi đến nửa tiết sau bắt đầu thực hành, cơn buồn ngủ của Trường Ly mới dịu đi.
Trước bàn mỗi đệ tử đều đặt một xấp giấy bùa và mực son để luyện tập.
Loại bùa đầu tiên họ phải luyện vẽ là bùa tụ linh đơn giản nhất.
Yên Cửu thận trọng quệt chút mực son, ngưng tụ linh khí vào ngòi bút rồi vẽ nét đầu tiên lên giấy bùa.
Nhưng chàng còn chưa vẽ xong nét bút đầu tiên thì linh khí tụ được một nửa đã tan.
Yên Cửu nhíu mày, bắt một con yêu vẽ bùa đạo đúng là làm khó nó quá!
Có vẻ như đạo quân phía trên cũng trông thấy vẻ ủ dột của chàng bèn động viên: “Con đường tu đạo không chỉ cần năng khiếu mà còn cần cả nghị lực nữa, tuy lần này con thất bại nhưng chỉ cần lấy cần cù bù thông minh thì sẽ có ngày thành công thôi.”
Lần đầu tiên được người ta trắng trợn bảo hãy lấy cần cù bù thông mình, Yên Cửu chỉ biết câm nín.
Tuy chàng không vẽ được bùa đạo nhưng chàng vẽ bùa yêu như gió nha!
Trước ánh mắt mong đợi của đạo quân, Yên Cửu không thể không tiếp tục luyện tập lá bùa tụ linh căn bản này một cách liều mạng.
Trường Ly ở bên cạnh đưa mắt nhìn quanh…
Sư huynh bên phải đã vẽ đến nét thứ ba.
Sư tỷ bên trái đã vẽ đến nét thứ năm.
Sư huynh ngồi chếch phía sau đã sắp vẽ xong luôn rồi.
… Thế mà Yên Cửu vẫn đang kẹt cứng ở nét đầu tiên.
Trường Ly: Quả nhiên năng khiếu là chuyện may rủi mà.
Mãi đến khi tiết đạo pháp kết thúc, Yên Cửu vẫn chưa vẽ nổi lá bùa tụ linh nào.
Có lẽ xuất phát từ tấm lòng quan tâm học sinh dốt nên đạo quân cố ý chuẩn bị riêng một xấp giấy bùa siêu dày và một hộp mực son cho chàng.
“Khóa bùa đạo sau nhớ mang bùa đã luyện vẽ tới cho ta kiểm tra.”
Yên Cửu ôm xấp giấy bùa, tự dưng thấy hơi nặng nề.
Trường Ly không nín cười nổi: “Yên Tiểu Cửu, đây là cái giá của việc ngồi bàn đầu đấy, đạo quân quan tâm huynh thế còn gì nữa!”
Yên Cửu lườm thanh kiếm thích cười trên nỗi đau của người khác một cái, nếu không vì nàng thì sao chàng phải chạy tới trước mặt đạo quân nghe giảng bài chứ?
Vừa về tới đệ tử xá là Yên Cửu lập tức xắn tay áo lên chuẩn bị luyện tập ngay.
Để không chậm trễ việc nhận nhiệm vụ khác, tốt hơn hết là phải hoàn thành chuyện vẽ bùa này càng sớm càng tốt.
Trong căn phòng im ắng, Yên Cửu nghiêm túc vẽ bùa, bé chim trắng ngủ gà gật trên giá kiếm…
Còn Trường Ly luyện bay tầm thấp.
Một canh giờ sau, thấy lá bùa tụ linh đầu tiên sắp sửa thành công dưới ngòi bút của mình, Yên Cửu không khỏi mừng rỡ.
Đúng lúc này, Trường Ly đang bay tầm thấp chợt lướt ngang qua người chàng, vô tình chạm khẽ đuôi kiếm vào tay chàng.
Yên Cửu chệch tay.
Nét bút cũng chệch nốt.
Thế là mực son kéo một đường chữ S trên mặt giấy khiến đám linh khí mới tụ được tan biến ngay tức khắc.
Mặt Yên Cửu đen kịt.
Thân kiếm Trường Ly cứng lại.
Trước khi Yên Cửu mở miệng, Trường Ly đã gào lên: “Để ta vẽ giùm huynh! Tuy ta không biết chép kinh nhưng chẳng lẽ lại không vẽ nguệch ngoạc nổi à?”
Nàng đã nghe giảng trọn một tiết và nhìn Yên Cửu vẽ suốt một canh giờ nên đã sớm thuộc nằm lòng cách vẽ bùa rồi.
Yên Cửu hừ khẽ một tiếng.
Vẽ nguệch ngoạc á?
Bùa tụ linh này trông dễ nhưng vẽ chẳng dễ đâu.
Bởi lúc vẽ cần đảm bảo luôn xuất ra một lượng linh khí ổn định, rồi trộn linh khí với mực son để chúng bám vào giấy, để hình tan nhưng hồn không tan.
Hơn nữa phải đưa bút liên tục thì mới vẽ được một lá bùa tụ linh hoàn hảo.
Yên Cửu cột bút đã chấm mực son vào thân kiếm, “Nàng cứ thử là biết…”
Vẽ bùa khó cỡ nào…
Yên Cửu chưa nói hết câu thì Trường Ly đã bắt đầu vẽ lên giấy.
Một nét, hai nét, ba nét, …
Nàng đưa bút rất đều đặn lưu loát, không mắc bất cứ lỗi nào.
Khi nét cuối cùng chấm dứt, hình bùa khẽ sáng lên trên mặt giấy.
Điều này chứng tỏ bùa tụ linh đã hoàn thành.
Trường Ly hài lòng ngắm nghía lá bùa.
“Vẽ bùa dễ như chơi ấy mà.”
Yên Cửu sốc điếng người.
Chắc chắn là do huyết thống.
Huyết thống Yêu tộc của chàng đã bị bài xích!