Chu Minh Thụy lại ngả người lên ghế. Phải đến khi tiếng chuông giáo đường vang lên bảy hồi liên tiếp, anh mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên tủ để lấy quần áo.
Áo gile đen với áo khoác cùng màu, chiếc quần âu hơi chật ở mắt cá chân, chiếc mũ phớt trên đầu, cùng vẻ hơi trí thức phản chiếu trong gương khiến Chu Minh Thụy có cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình Anh lấy bối cảnh thời Victoria.
“Mình chỉ đi mua đồ ăn để chuẩn bị nguyên liệu cho nghi lễ đổi vận thôi chứ có đi phỏng vấn đâu mà…” Anh bỗng lẩm bẩm một câu rồi lắc đầu cười.
Có vẻ Klein nhớ thương buổi phỏng vấn sắp tới đến mức biến nó thành bản năng của thân thể, khiến anh chỉ hơi lơ đãng thôi là đã lấy bộ trang phục tươm tất nhất này rồi mặc vào theo thói quen.
Chu Minh Thụy thở dài rồi cởi đồ, thay áo vest và áo gile bằng một chiếc áo khoác nâu nhạt đã cũ và một chiếc mũ nỉ vành tròn cùng màu.
Sau khi thay xong, anh tới gần cái giường tầng xiêu vẹo, nhấc đệm trên lên, thò tay vào một lỗ thủng không đáng chú ý, mò mẫm tìm tới chỗ tường kép.
Khi tay phải rút về, trong lòng bàn tay anh đã có thêm một cuộn tiền mặt, có tầm bảy, tám tờ có màu xanh đậm nhạt.
Đó là toàn bộ tài sản tích cóp hiện tại của Benson, gồm cả tiền sinh hoạt cho ba ngày, trong đó chỉ có 2 tờ 5 Saule, còn lại đều là tờ 1 Saule.
Trong hệ thống tiền tệ vương quốc Rune, Saule là đơn vị tiền tệ thứ hai, có xuất xứ từ đồng bạc cổ đại, 1 Saule bằng 12 đồng Penny, mệnh giá có một và năm.
Đơn vị tiền tệ cao nhất là Bảng Vàng, tức tiền giấy được đảm bảo bằng vàng. 1 Bảng tương đương 20 Saule, mệnh giá có một, năm và mười.
Chu Minh Thụy mở ra cuộn tiền, ngửi mùi mực in độc đáo như có như không.
Đây là mùi tiền.
Có lẽ ảnh hưởng bởi ký ức của Klein, hoặc có lẽ do khát vọng theo đuổi tiền tài của anh không hề thay đổi, khiến Chu Minh Thụy bỗng cảm thấy mình yêu chúng biết bao.
Xem, họa tiết này tinh xảo biết bao, ngay cả gương mặt với đôi ria mép đầy nghiêm túc bảo thủ của George đệ Tam cũng quá đáng yêu...
Nhìn, hình mờ nhìn dưới ánh mặt trời kia thật quyến rũ, tem chống tiền giả được thiết kế tỉ mỉ hoàn toàn khác biệt với đám giả mạo lòe loẹt!
Chu Minh Thụy ngắm nhìn chúng mấy chục giây, mới rút ra hai tờ 1 Saule, cuộn gọn gàng phần còn lại rồi cất về chỗ cũ.
Vuốt phẳng chỗ vải sờn, anh gấp gọn tiền đặt vào túi trái áo khoác, còn mấy đồng Penny bỏ riêng trong túi quần.
Sau đó, anh để chùm chìa khóa vào túi phải, cầm lấy một túi giấy lớn màu nâu bước nhanh đến cửa.
Cộc, cộc, cạch…tiếng bước chân chậm dần tới khi ngừng hẳn.
Chu Minh Thụy đứng bên cửa, lông mày hơi cau.
Chuyện Klein tự sát có nhiều vấn đề như vậy, nhỡ ra ngoài gặp phải “bất ngờ” thì sao?
Suy nghĩ một hồi, anh liền quay trở lại bàn đọc sách, kéo ngăn, lấy ra thanh súng ngắn ổ xoay lấp lóe ánh đồng ra.
Đây là thứ vũ khí phòng thân duy nhất, cũng là thứ vũ khí mạnh nhất mà anh có.
Tuy anh chưa bao giờ bắn thử, nhưng chỉ cần móc súng ra là đủ để đe dọa người khác rồi!
Anh vuốt nhẹ khẩu súng, cảm nhận hơi lạnh của kim loại rồi mới đút súng vào túi để tiền, lòng bàn tay nắm tiền, ngón tay móc trên chốt, hoàn mỹ che giấu.
Dẫu cảm giác an toàn sinh ra rất nhanh, song kẻ cái gì cũng biết một chút như anh vẫn không hết lo lắng.
“Giả như mình lỡ tay bóp cò đây?”
Ý nghĩ dồn dập đổ đến, cuối cùng, anh quyết định xoay ổ súng sang vị trí viên đạn trống đã dùng để "tự sát" rồi mới đóng lại.
Làm vậy, dù có bị cướp cò cũng không lo trúng đạn!
Anh nhét súng vào túi, tay trái để nguyên trong túi tiền, tay phải ấn nhẹ lên chiếc mũ, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Hành lang ban ngày vẫn lờ mờ như cũ, ánh sáng mặt trời chỉ có thể le lói qua khung cửa sổ nhỏ ở cuối hành lang. Anh bước nhanh xuống cầu thang. Chỉ khi rời khỏi nhà trọ, anh mới cảm nhận được ánh sáng và sự ấm áp.
Lúc này là giữa hè tháng bảy, bởi Tingen nằm ở phía Bắc vương quốc Rune nên khí hậu tại đây khá đặc trưng, nhiệt độ cao nhất trong năm cùng lắm chỉ bằng 30 độ ở Trái Đất. Tuy sáng sớm thường rất mát mẻ, song trên đường phố có rất nhiều vũng nước bẩn và rác rưởi. Dù sao trong trí nhớ của Klein, cống rãnh ở khu vực sống của giai cấp thu nhập thấp có cũng như không, bởi chỗ này quá đông người sinh sống.
“Đến đây, đến đây, thịt cá tươi cực kỳ thơm ngon đây!”
“Canh hàu nóng hổi vừa thổi vừa ăn, sáng uống một chén, sảng khoái cả ngày!”
“Mẻ cá tươi từ cảng đây, chỉ 5 Penny một con!”
“Bánh nướng xốp! Súp lươn nấu bia gừng nào!”
“Thử ngay ốc biển mới đi! Ốc đây! Ốc biển đây!”
“Rau tươi mới hái từ trang trại ở ngoại thành đây, vừa tươi vừa rẻ!”
….
Âm thanh rao bán rau, hoa quả, đồ ăn từ các quầy hàng rong vang vọng vẫy gọi những vị khách bộ hành hối hả. Một vài người trong số đó sẽ dừng lại, chọn lựa kỹ càng trước khi mua, có người lại phất tay với vẻ mất kiên nhẫn vì hôm nay vẫn chưa tìm được việc.
Mùi tanh tưởi trộn lẫn với mùi thơm truyền vào mũi Chu Minh Thụy. Anh siết chặt tiền và báng súng trong bàn tay trái, tay phải hơi đè lên mũ, hơi xoay người, cúi đầu khi băng qua con đường nhộn nhịp.
Chỗ đông người tất sẽ có kẻ trộm, ở quảng trường này không thiếu những người dân thường nghèo khổ nhận việc thời vụ sắp mất việc, hay đám trẻ đói ăn bị người chăn dắt.
Mãi đến khi rời xa nơi đông đúc, Chu Minh Thụy mới ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn về phía đầu đường.
Ở đó có một nhạc sĩ lang thang chơi đàn ắc-coóc-đê-ông, giai điệu lúc du dương, khi thì hào hùng.
Vây quanh anh ta là những đứa trẻ mặc đồ rách rưới, da mặt vàng ệch vì thiếu dinh dưỡng.
Chúng lắng nghe bài ca, xoay người đung đưa theo nhịp điệu, tạo thành một điệu nhảy lộn xộn, ảo tưởng mình là một thiên sứ, hoặc một vị hoàng tử với một nụ cười trên môi.
Một người phụ nữ có vẻ ngây ngô, mặc bộ váy dơ bẩn trên làn da xám xịt tới gần.
Khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ, ánh mắt ngơ ngác, mịt mờ của cô mới có vài tia ánh sáng, như thể vừa thấy bản thân ba mươi năm về trước.
Chu Minh Thụy vượt qua người phụ nữ, rẽ vào một con đường khác dẫn tới lò bánh mì Sling.
Chủ nhân lò bánh mì là một bà lão đã bảy mươi tuổi, tên là Wendy Sling. Mái tóc bà đã ngả sang màu trắng xám, nhưng nụ cười thân thiện trên môi bà không bao giờ thay đổi. Dường như kể từ lúc Klein bắt đầu nhận thức, bà đã bán bánh mì và bánh ngọt ở đây.
Đúng rồi, bánh mì sấy khô Tingen và bánh gato vị chanh bà làm rất ngon… Chu Minh Thụy nuốt nước bọt, mỉm cười nói.
“Bà Sling, bán cho cháu 8 pound bánh mì lúa mạch đen với ạ.”
“Há, bé Klein, Benson đâu rồi, vẫn chưa về sao?” Wendy híp mắt cười hỏi.
“Mấy ngày nữa anh ấy mới về ạ.” Chu Minh Thụy đáp qua loa.
Bà Wendy vừa gắp bánh mì đen vào túi giấy, vừa thở dài.
“Nó quả là một đứa trẻ chăm chỉ. Hy vọng là nó có thể tìm được một người vợ tốt.” Nói đến đây, khóe miệng bà bỗng nhếch lên tạo thành một nụ cười tinh nghịch “Giờ thì tốt rồi. Cháu đã tốt nghiệp khoa Lịch sử đại học Hoyle của chúng ta nhỉ ~ Đúng, sớm muộn gì cháu sẽ kiếm ra tiền, như vậy không cần phải ở nhà trọ nữa mà có thể tìm được chỗ có nhà tắm riêng.”
“Bà Sling hôm nay thật tràn trề sức sống.” Chu Minh Thụy gượng cười đáp lại.
Nếu Klein có thể thuận lợi thông qua phỏng vấn, trở thành giảng viên ở đại học Tingen, tất nhiên gia đình anh sẽ được sống khá hơn.
Trong mảnh vỡ kí ức, anh từng ảo tưởng mình sẽ thuê được một tòa nhà riêng ở ngoại ô, tầng một có một phòng khách, một nhà bếp cùng nhà ăn, một nhà vệ sinh, tầng hai có năm sáu gian phòng, hai phòng tắm, một tầng thượng và tầng hầm chứa đồ.
Dù sao đó cũng không phải hy vọng viển vông, lương thực tập ở đại học Tingen là 2 Kim Bảng một tuần, lương chính thức là 3 Kim Bảng 10 Saule một tuần. Phải biết, Benson công tác nhiều năm mới được 1 Bảng 10 Saule một tuần, lương công nhân ở nhà xưởng còn không được tới 1 Bảng. Một nhà thuê 19 Saule tất nhiên không thể so với một nhà thuê mất 1 Bảng 18 Saule được.
“Đây chính là sự khác nhau giữa người thu nhập một tháng ba bốn ngàn cùng kẻ thu nhập một tháng bốn năm vạn...” Chu Minh Thụy nói nhỏ trong lòng.
Tiền đề là anh có thể vượt qua cuộc phỏng vấn của đại học Tingen hoặc đại học Beckland.
Con đường khác thì đừng nghĩ, người không có bối cảnh không đời nào chen chân được vào chính phủ, mà nghề dùng đến bằng Sử lại rất ít, nhu cầu cần người tư vấn cá nhân của quý tộc, nhà ngân hàng hay ông trùm tài chính lại càng hiếm.
Cân nhắc đến việc kí ức Klein đã biến thành “mảnh vỡ”, không đủ hoàn chỉnh và trọn vẹn, nên mong đợi của bà Sling khiến Chu Minh Thụy không khỏi xấu hổ cùng chột dạ.
“Tất nhiên, bà luôn luôn đầy sức sống mà.” Wendy hài hước đáp.
Nhét đủ 16 chiếc bánh mì lúa mạch đen vào túi giấy cho Chu Minh Thụy, bà xòe tay phải ra và nói.
“9 Penny.”
Một chiếc bánh mì có trọng lượng khoảng 0,5 pound, tất nhiên sẽ có sai lệch.
“Hai ngày trước là 11 Penny mà bà, sao giờ chỉ còn 9 Penny thôi ạ?”
Chu Minh Thụy bỗng thốt ra một câu.
Tháng trước còn lên tới 15 Penny.
“Vậy thì cháu nên cảm ơn những người đã biểu tình trên phố, nhờ đó mới khiến Dự Luật Ngũ Cốc được bãi bỏ.” Wendy nói.
Chu Minh Thụy mù mờ gật đầu. Klein không biết nhiều về Dự Luật Ngũ Cốc, chỉ nhớ mục đích chính của luật là để bảo vệ giá nông sản trong nước, trong lúc chờ giá ổn định thì cấm nhập những loại lương thực từ các nước phương Nam như Feynapotter, Masin, Lenburg.
Tại sao lại có người muốn biểu tình phản đối nó?
Chu Minh Thụy không hỏi. Bởi sợ làm rơi súng nên anh phải cẩn thận từng chút một rút ra tiền giấy, lấy một tờ đưa cho bà Sling.
Nhét ba đồng Penny thừa vào túi, anh cầm theo bánh mì hướng về chợ 'Rau diếp và Thịt' nằm cách đó một con phố để mua món thịt cừu hầm đậu hà lan mà em gái đã căn dặn.
Nơi giao nhau giữa phố Thiết Thập Tự và phố Thủy Tiên Hoa có một quảng trường công cộng. Hiện giờ, chỗ này có rất nhiều lều vải, cùng những thằng hề trang điểm quái lạ đang phát tờ rơi.
“Tối mai có biểu diễn xiếc thú à?” Chu Minh Thụy liếc nhìn tờ bướm của người bên cạnh, đọc thầm nội dung.
Melissa chắc chắn sẽ thích, không biết vé vào cửa bán thế nào nhỉ? Anh thầm nghĩ khi bước đến gần.
Khi anh định mở miệng hỏi một thằng hề mặc trang phục màu đỏ pha vàng, một giọng nữ khàn khàn bỗng vang lên bên tai.
“Anh muốn bói một quẻ không?”
Chu Minh Thụy quay đầu, hình ảnh đập vào mắt hắn là một người phụ nữ mặc váy đen dài đội mũ chóp nhọn đang đứng trước một căn lều thấp bé. Gương mặt cô ấy bôi những vệt màu đỏ và vàng, đôi mắt có màu xanh lam sâu thẳm.
“Không.”
Chu Minh Thụy lắc đầu đáp, anh không thừa tiền xem quẻ.
Cô gái cười nói.
“Tôi bói Tarot chuẩn lắm.”
“Tarot... “ Chu Minh Thụy nhất thời sửng sốt.
Từ này phát âm giống hệt từ Tarot ở Trái đất!
Mà bài Tarot ở Trái Đất là một loại bài tiên đoán vận mệnh, mỗi lá bài có một “hình vẽ” tượng trưng cho những điềm báo khác nhau.
Chờ đã… Anh bỗng nhớ ra khởi nguồn của Tarot ở thế giới này.
Nó không bắt nguồn từ bảy vị thần chính thức, cũng không phải di sản thời cổ đại, mà do quan chấp chính nước Cộng hòa Intis - Roselle Gustavus - phát minh vào 170 năm trước.
Không chỉ phát minh ra máy chạy bằng hơi nước, vị Roselle này còn cải tiến thuyền buồm, lật đổ sự thống trị của vương quốc Intis, trở thành quan chấp chính đầu tiên của nước Cộng hòa mới được thừa nhận bởi “Thần Thủ Công” lúc đó.
Sau đó, hắn đánh Nam dẹp Bắc, sáp nhập nước Lębork vào bản đồ quốc gia và khiến các cường quốc ở đại lục Bắc gồm Vương quốc Rune, Feynapotter, Đế quốc Fossac phải cúi đầu xưng thần. Chưa kể, hắn còn biến nước Cộng hòa trở thành Đế quốc rồi tự xưng là “Caesar Đại Đế”.
Dưới triều đại Roselle, lần đầu tiên trong Kỷ thứ Năm, “Thần Thủ Công” đã giáng thần dụ, đổi danh hiệu “Thần Thủ Công” thành “Thần Hơi Nước Và Máy Móc”.
Ngoài ra, hắn còn tạo ra thuật bói toán Tarot, cờ tỷ phú, đấu địa chủ, tá lả, quint... mà Chu Minh Thụy cực kỳ quen thuộc.
Mặt khác, đội tàu do hắn tài trợ đã vượt qua vành đai gió bão, tìm ra tuyến đường an toàn dẫn đến đại lục Nam, mở màn cho thời đại thực dân.
Đáng tiếc thay, khi về già, hắn lại bị phản bội. Năm 1198 Kỷ thứ Năm, giáo hội Mặt Trời Chói Lọi Vĩnh Hằng, nguyên hoàng tộc Sauron của Intis và các quý tộc đã liên thủ với nhau để giết Roselle ở cung Bạch Phong.
Chuyện này… nhớ lại những kiến thức ấy khiến Chu Minh Thụy không khỏi ê răng.
Vị này chẳng lẽ là kẻ xuyên không trước mình à?
Nghĩ đến đây, Chu Minh Thụy cũng có chút muốn nhìn hình ảnh của bài Tarot ở nơi này. Anh bèn gật đầu với người phụ nữ đầu đội mũ nhọn và bôi thuốc màu trên mặt kia.
“Nếu miễn, à không, giá cả hợp lý thì tôi sẽ thử một lần.”
Cô gái lập tức cười nói.
“Tiên sinh, ngài là người đầu tiên đến bói toán, thế nên, miễn phí nha ~”