Trans: Kouji
✫ ✫ ✫
“Em à, chúng ta đừng nhắc tới vấn đề ấy nữa được không?” Khi Klein lên tiếng bắt bẻ trong lòng, đầu anh lại bắt đầu nhói lên từng cơn.
Nguyên chủ đã quên kha khá kiến thức, ngày mốt là tới buổi phỏng vấn rồi, lấy đâu ra thời gian để bù lại đây… Chưa kể, một người còn đang dính phải sự kiện kỳ lạ và kinh hoàng như mình thì làm gì có tâm trí để ôn tập chứ…
Sau khi nói vài câu lấy lệ với em gái, Klein bắt đầu giả vờ học bài. Melissa chuyển ghế tới cạnh anh, mượn ánh đèn khí để làm bài tập.
Trong bầu không khí yên tĩnh và thanh bình, chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ. Hai anh em chúc nhau ngủ ngon rồi trở về giường mình.
Cốc cốc cốc!
Những tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Klein khỏi giấc mộng.
Anh đưa mắt nhìn tia nắng ban mai ngoài cửa sổ, mơ màng trở mình ngồi dậy: “Mấy giờ rồi? Sao Melissa không gọi mình dậy nhỉ?” Rồi hướng về phía cửa hô: “Ai thế?”
“Tôi, Dunn Smith đây.” Một giọng nam điềm tĩnh vang lên.
Dunn Smith? Anh không quen người này… Klein lắc đầu trước khi đặt chân xuống giường và đi đến cửa.
Anh mở cánh cửa, trông thấy viên cảnh sát có đôi mắt xám hôm qua.
“Có chuyện gì vậy?” Klein cảnh giác hỏi.
Viên cảnh sát mắt xám có vẻ nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã tìm thấy một người đánh xe ngựa xác nhận rằng cậu từng tới biệt thự Welch vào ngày 27, cũng là ngày mà cậu Welch và cô Naya tử vong. Hơn nữa, chính cậu Welch đã thanh toán tiền xe cho cậu.”
Klein sửng sốt một chút, nhưng không hề hoảng sợ hay chột dạ khi bị vạch trần. Bởi anh hoàn toàn không nói dối. Trái lại, anh còn cảm thấy chứng cứ mà cảnh sát mắt xám Dunn Smith vừa cung cấp không nằm ngoài dự liệu.
Vào ngày 27 tháng 6, nguyên chủ quả nhiên đã đến biệt thự Welch, khi về tới nhà đã tự sát ngay trong đêm hôm ấy, giống như Welch và Naya!
Klein mở miệng, gượng gạo cười: “Đây không phải một chứng cứ đanh thép có thể chứng minh tôi trực tiếp dính líu tới cái chết của Welch và Naya. Thực tình thì tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cũng muốn tìm ra những gì mà hai người bạn đáng thương của tôi đã gặp phải. Có điều, tôi quả thực không hề nhớ được gì. Hầu như ký ức về ngày 27 của tôi đã biến mất. Có lẽ ông không tin, nhưng tôi phải dựa vào ghi chép của bản thân mới miễn cưỡng đoán ra việc mình đã qua biệt thự Welch vào ngày ấy.”
“Tố chất tâm lý tốt đấy.” Viên cảnh sát mắt xám Dunn Smith gật đầu, không hề tỏ ra tức giận hay mỉm cười.
“Ông hẳn có thể thấy được sự chân thành của tôi.” Klein nói khi nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Còn trong lòng anh thì nghĩ: “Những gì tôi nói đều là thật. Đương nhiên, chỉ có thật một phần!”
Dunn Smith không đáp ngay. Ông đưa mắt nhìn quanh phòng và chậm rãi bảo: “Cậu Welch đã bị mất một khẩu súng lục ổ xoay. Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy nó ở đây, phải không, cậu Klein?”
Quả nhiên… Cuối cùng thì Klein cũng tìm ra lai lịch của khẩu súng lục. Những suy nghĩ trong đầu xẹt qua như chớp, khiến anh nháy mắt làm ra quyết định.
Anh hơi giơ hai tay lên đầu, chậm rãi lùi sang một bên để nhường đường, sau đó dùng cằm chỉ hướng giường tầng và nói: “Bên dưới ván giường.”
Klein không nói cụ thể hơn. Bởi người bình thường sẽ không giấu đồ dưới ván giường tầng trên, nó sẽ khiến khách tới thăm có thể nhận thấy ngay.
Viên cảnh sát mắt xám Dunn không tiến lên, khóe miệng ông giật giật trước khi hỏi: “Cậu muốn nói thêm gì không?”
Klein dứt khoát trả lời: “Có!
“Khi tỉnh dậy vào khuya hôm qua, tôi phát hiện mình đang nằm sấp trên bàn học, bên cạnh là khẩu súng lục ổ xoay, chân tường có vết đạn, thoạt nhìn giống như mình vừa trải qua một vụ tự sát. Có thể là do thiếu kinh nghiệm dùng súng, hoặc sợ hãi vào phút chót; tóm lại, viên đạn đã không đạt được hiệu quả như mong đợi. Đầu tôi vẫn nguyên vẹn và tôi còn sống đến bây giờ.
“Kể từ đó, tôi đã quên mất một số điều, bao gồm việc tôi đã làm, đã thấy ở nhà Welch vào ngày 27. Tôi không nói dối, tôi thực sự không nhớ gì hết.”
Để rửa sạch hiềm nghi và giải quyết vấn đề quỷ dị đang quấn quanh bản thân, Klein gần như rũ ra tất cả mọi thứ, ngoại trừ chuyện xuyên qua và buổi tụ họp.
Mặt khác, anh còn cân nhắc kỹ lưỡng cách dùng từ để câu nào cũng có thể vượt qua khảo nghiệm. Ví dụ như anh không nói viên đạn không bắn trúng đầu mà chỉ nói rằng nó không đạt được hiệu quả như mong đợi, sau đó đầu vẫn còn nguyên.
Trong tai người nghe, ý nghĩa của hai cách diễn đạt này gần như giống nhau, nhưng thực tế chúng hoàn toàn khác biệt.
Cảnh sát mắt xám Dunn lặng lẽ nghe hết rồi mới từ tốn mở miệng: “Điều này ăn khớp với suy đoán tôi đã đưa ra, cũng như logic ngầm trong những vụ việc tương tự từng xuất hiện. Đương nhiên, tôi không biết làm thế nào mà cậu vẫn còn sống.”
“Ông tin là tốt rồi. Tôi cũng không biết mình sống bằng cách nào nữa.” Klein thở phào một hơi.
“Nhưng…” Dunn ném ra một từ chuyển hướng, “Tôi có tin hay không cũng không quan trọng. Hiện tại cậu vẫn là kẻ tình nghi số một, nhất định phải trải qua sự kiểm tra từ ‘chuyên gia’ để đảm bảo rằng cậu hoàn toàn quên sạch mọi chuyện, hoặc thực sự không phải là nguyên nhân dẫn tới cái chết của cậu Welch và cô Naya.”
Dunn tằng hắng một cái với nét mặt đanh lại: “Cậu Klein, rất mong cậu hãy phối hợp công tác điều tra và theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến. Nếu cậu quả thực không có vấn đề thì sẽ chỉ mất hai đến ba ngày thôi.”
“Chuyên gia đã tới rồi?” Klein kinh ngạc hỏi.
Không phải nói hai ngày nữa sao?”
“Cô ấy đến sớm hơn chúng tôi dự kiến.” Dunn nghiêng người qua một bên, ý bảo Klein bước ra.
“Tôi muốn để lại lời nhắn.” Klein thỉnh cầu.
Benson vẫn đang đi công tác, còn Melissa giờ này đã đi học rồi, mình chỉ có thể nhắn rằng có chút việc liên quan tới Welch, để họ không phải lo lắng.
Klein quay về bên bàn học, vừa tìm tờ giấy để viết vừa bắt đầu suy tính chuyện tiếp theo.
Thành thật mà nói, anh cực kỳ không muốn gặp vị chuyên gia kia chút nào, dù sao thì bản thân anh còn ẩn giấu một bí mật lớn hơn.
Ở thế giới có Bảy Giáo hội lớn, cùng giả thiết là hoàng đế Roselle, người có thể là tiền bối xuyên việt, đã bị ám sát, mấy chuyện như ‘xuyên không’ chắc chắn sẽ được đưa lên tòa án và hội đồng trọng tài!
Có điều, một kẻ không có vũ khí, kỹ năng chiến đấu hay sức mạnh siêu phàm như mình đâu xứng là đối thủ của một gã cảnh sát lành nghề. Huống chi còn có mấy người thuộc hạ của Dunn đang đứng trong góc tối bên ngoài cửa nữa.
Bọn họ mà rút súng bắn là mình xong đời!
“Được tới đâu hay tới đó vậy.” Klein để lại lời nhắn, cầm theo chìa khóa rồi đi cùng Dunn rời khỏi phòng.
Trong hành lang u ám, bốn viên cảnh sát mặc cảnh phục ca rô đen trắng có vẻ vô cùng cảnh giác đứng xếp thành hai hàng ở hai bên.
Cộp cộp cộp! Klein đi cạnh Dunn, giẫm lên cầu thang gỗ. Thỉnh thoảng sau mỗi bước chân, tiếng kẽo kẹt lại vang lên.
Một cỗ xe ngựa bốn bánh đang dừng ở bên ngoài chung cư. Hông xe có khắc biểu tượng cảnh sát “Hai kiếm giao nhau trên nền vương miện”. Khung cảnh quanh xe lúc này vô cùng náo nhiệt và ồn ào như biết bao buổi sáng khác.
“Lên đi.” Dunn ra hiệu cho Klein.
Khi Klein định cất bước, một người bán hàu rong bất thình lình túm lấy một khách hàng và mắng đối phương là tên trộm.
Hai bên ẩu đả, khiến ngựa giật mình, chung quanh lập tức trở nên hỗn loạn.
Cơ hội!
Klein không kịp nghĩ nhiều. Anh đột nhiên khom người vọt về phía trước và chạy xộc vào đám đông. Xô đẩy, né tránh, anh điên cuồng chạy trốn theo một hướng khác.
Trong tình huống này, vì tránh gặp vị chuyên gia kia, anh chỉ có thể đi đến bến tàu ngoại ô để ngồi thuyền xuôi dòng Torquack và trốn tới thủ đô Backlund. Ở đó dân cư đông đúc, rất thích hợp cho việc ẩn núp.
Tất nhiên, anh cũng có thể bám theo đoàn tàu hơi nước, đi bến cảng Enmat gần nhất nằm ở phía đông, theo đường biển đến Pritz rồi mới tới Backlund.
Không lâu sau, Klein đã chạy đến đầu phố, quẹo vào phố Thiết Thập Tự, nơi có mấy chỗ xe ngựa cho thuê đang đậu.
“Đến bến tàu ngoại ô.” Klein chống tay, nhảy lên một cỗ xe.
Anh đã suy nghĩ kỹ, việc đầu tiên phải làm là lừa đám cảnh sát đang đuổi theo, chờ đến khi xe ngựa đi được một quãng thì mình sẽ nhảy xuống!
“Được rồi!” Người đánh xe kéo dây cương.
Tiếng lộc cộc vang lên khi xe lăn bánh rời khỏi phố Thiết Thập Tự. Ngay khi Klein chuẩn bị nhảy xe, anh chợt nhận thấy xe đã rẽ vào một con đường khác thay vì đường ra ngoại thành!
“Anh tính đi đâu đấy?” Klein sửng sốt một lúc rồi mới hỏi.
“Đến biệt thự Welch…” Người đánh xe ngựa trả lời bằng giọng đều đều.
Hả? Trong sự kinh ngạc của Klein, người đánh xe ngựa quay lại, để lộ đôi mắt xám sâu thẳm lạnh lùng của cảnh sát Dunn Smith!
“Ông!” Klein vô cùng kinh hãi. Anh đột nhiên có cảm giác trời đất quay cuồng, cả người bỗng bật dậy.
Bật dậy? Klein bối rối nhìn trái nhìn phải, phát hiện mặt trăng đỏ đang tỏa sáng rực rỡ ngoài cửa sổ cùng lớp “lụa mỏng” phủ kín gian phòng.
Anh đưa tay sờ trán, cảm thấy sự ướt át và lạnh buốt; trước mặt sau lưng dính đầy mồ hôi lạnh.
“Gặp phải ác mộng…” Klein thở phào nhẹ nhõm, “May, may quá…”
Song anh vẫn cảm thấy có chút kỳ quái khi thấy mình có thể tỉnh táo và bình tĩnh suy nghĩ ở cả trong mộng.
Chờ hơi thở dịu hơn một chút, Klein cầm đồng hồ bỏ túi lên xem. Khi thấy đồng hồ báo hơn hai giờ đêm, anh bèn lặng lẽ xuống giường, định tới phòng tắm công cộng để rửa mặt và giải quyết cảm giác ‘nghẹn trướng’ nơi bụng dưới.
Mở cửa ra, anh bước vào hàng lang mờ tối, rón rén bước tới phòng tắm công cộng dưới ánh trăng yếu ớt.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa sổ cuối hành lang.
Người đó mặc một chiếc áo khoác ngắn hơn áo choàng và dài hơn lễ phục.
Bóng người đó nửa hòa vào bóng tối, tắm mình trong ánh trăng đỏ thẫm lạnh lẽo.
Bóng người chậm rãi xoay lại, lộ ra ánh mắt sâu thẳm, u ám và lạnh lùng.
Dunn Smith!
Cạch! Klein không khỏi lùi lại một bước, nhất thời không biết mình đang tỉnh hay mơ.
Bóng người cởi chiếc mũ chóp cao màu đen xuống và hơi cúi người, mỉm cười chào hỏi: “Hân hạnh được gặp lại cậu, tôi là Kẻ Gác Đêm, Dunn Smith.”
Kẻ Gác Đêm? Danh hiệu của đội ngũ Kẻ Phi Phàm trong Giáo hội Nữ thần Đêm Đen mà ‘Chính Nghĩa’ và ‘Người Treo Ngược’ từng nhắc đến? Klein có chút ngẩn ngơ, lại liên tưởng đến chuyện vừa rồi, bèn thốt lên: “Ông có thể điều khiển giấc mơ? Ông đã khiến tôi mơ thấy giấc mộng đó?”
“Kẻ Gác Đêm” Dunn Smith đội lại mũ, giấu đi mép tóc hơi cao. Đôi mắt xám sâu thẳm của ông lấp lánh ý cười: “Không, tôi chỉ bước vào giấc mộng của cậu và thực hiện những hướng dẫn cần thiết.”
Giọng nói trầm thấp và êm dịu như không muốn quấy rầy giấc mộng đẹp của người khác của ông vang vọng trên hành lang mờ tối: “Dẫu những cảm xúc hay bị đè nén cùng các loại tâm lý tiêu cực trong giấc mộng thường bị phóng đại, để lộ ra sự hỗn loạn, điên cuồng và phi lý. Nhưng chân tướng vẫn luôn tồn tại và ẩn chứa trong đó. Với người kỳ cựu như tôi, việc kiếm tìm các manh mối trong mộng dễ dàng hơn rất nhiều. Có thể nói, tôi tin vào cậu trong mộng hơn là cậu lúc tỉnh táo.”
Chuyện này… Người bình thường nào có thể khống chế giấc mộng của bản thân chứ? Nếu anh mơ đến những thứ ở nguyên thế giới thì chẳng phải sẽ bị Dunn Smith phát hiện sao? Klein giật mình, cảm thấy sợ hãi những gì mình đã gặp phải trong mơ.
Song anh cũng nhanh chóng phát hiện chỗ kỳ quặc. Bởi anh nhớ trong mơ mình cực kỳ tỉnh táo, cực kỳ lý trí, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Tóm lại là nó không giống nằm mơ chút nào!
“Nói cách khác, Dunn Smith chỉ có thể nhìn thấy điều mà mình muốn cho ông ta thấy?” Suy nghĩ của Klein quay nhanh, mơ hồ có chút hiểu ra.
Liệu đây có phải lợi ích đi kèm với việc xuyên không? Hay là do ‘linh’ của bản thân đặc thù? Hoặc chỉ là một tác động ngẫu nhiên từ nghi lễ đổi vận kia?
“Vậy thì, ông Smith, ông thực sự tin tôi đã mất trí nhớ rồi?” Klein sắp xếp ngôn ngữ và hỏi bằng một câu hỏi tu từ.
Thay vì trực tiếp trả lời, Dunn nhìn chằm chằm vào anh một lúc: “Cậu không cảm thấy kinh ngạc trước những chuyện như thế này sao?
“Tôi đã gặp rất nhiều người trong cuộc. Sau khi tỉnh giấc, họ thà cho mình hãy còn đang mơ chứ không chịu tin vào sự tồn tại của sức mạnh siêu phàm.”
Klein “ừm” một tiếng và bảo: “Có lẽ là do tôi đã khẩn cầu, chờ mong có một sức mạnh như vậy đến giúp đỡ mình.”
“Logic thú vị… Có lẽ cậu sống sót không chỉ nhờ may mắn.” Dunn gật đầu, “Bây giờ tôi có thể xác nhận rằng cậu thực sự đã đánh mất một phần ký ức vì sự kiện này, đặc biệt là những ký ức có liên quan đến bản thân vụ việc.”
“Vậy tôi có thể đi rồi chứ?” Klein thầm thở ra một hơi và dò hỏi.
Khi Dunn đút một tay vào túi và chậm rãi đi tới, màn đêm xung quanh trở nên yên tĩnh và dịu dàng.
“Không được. Cậu vẫn phải đi gặp ‘chuyên gia’ với tôi.” Khóe miệng ông nhếch lên một cách lịch sự.
“Tại sao?” Klein buột miệng hỏi, rồi vội vã nói thêm: “Ông không tin khả năng dẫn dắt giấc mơ của bản thân à?”
Đùa gì thế, nếu người chuyên gia kia am hiểu việc thôi miên và đọc tâm thì bí mật lớn nhất của anh sẽ lộ ra mất? Hậu quả sẽ không thể lường được!
“Tuy luôn luôn khiêm tốn, tôi vẫn có chút tự tin trong lĩnh vực mộng cảnh.” Dunn ung dung trả lời, “Có điều, việc xác nhận lại những điều trọng yếu và mấu chốt không hề xấu. Huống chi cô ấy còn am hiểu lĩnh vực khác hẳn tôi, biết đâu có thể giúp cậu khôi phục lại phần nào ký ức.”
Không đợi Klein đáp lại, giọng ông đã trở nên trầm thấp: “Dù sao thì cậu cũng có dính líu đến tung tích của cuốn sổ tay của gia tộc Antigonus.”
“Cái gì?” Klein ngẩn ra.
Dunn Smith dừng lại trước mặt Klein, con ngươi màu xám nhìn thẳng vào mắt anh: “Hiện trường hoàn toàn không có dấu vết nào của cuốn sổ tay Kỷ thứ Tư ấy. Tất cả các phòng khác cũng không có. Welch đã chết, Naya đã chết, nên cậu là đầu mối duy nhất.”
“Hiểu rồi.” Klein im lặng một lát trước khi thở hắt ra.
“Cuốn sổ tay đã biến mất? Điều này đúng là quỷ dị! Mình thậm chí còn không nghĩ gì về tung tích của cuốn sổ đó.” Klein nghĩ thầm.
Dunn khẽ gật đầu, vừa lướt qua Klein vừa mở lời: “Cậu hãy đi khóa cửa, rồi theo tôi đến chỗ Welch luôn. ‘Chuyên gia’ đang chờ chúng ta ở đó.”
Klein hít sâu một hơi, trái tim anh đập như trống bỏi, lòng đầy nỗi bất an.
Dẫu Klein có ý từ chối, thậm chí còn định chạy trốn, nhưng vết xe đổ trong mộng cảnh chắc chắn đã làm Dunn Smith cảnh giác cao độ. Với sức mạnh chênh lệch giữa người thường và Kẻ Phi Phàm, dù anh cố gắng đến đâu cũng khó mà thành công.
Dunn chắc chắn có mang súng trên người, bản thân ông ta hẳn cũng đã luyện bắn rất nhiều lần…
Những ý tưởng khác nhau bồi hồi trong đầu Klein, cuối cùng anh đành chọn cách nhìn nhận thực tế: “Được rồi.”
Tới đâu hay tới đó vậy.
“Đi thôi.” Giọng Dunn không hề thay đổi.
Klein xoay người đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại: “Ông Smith, tôi… tôi muốn đi vệ sinh đã. Nãy tôi ra ngoài là để ‘giải quyết nỗi buồn’ mà.”
Dunn không có ngăn cản, chỉ nhìn sâu vào anh và bảo: “Không thành vấn đề. Klein, tin tôi đi, trong đêm đen, tôi còn mạnh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.”
“Trong đêm đen…” Klein lặng lẽ lặp lại những từ này.
Anh không liều lĩnh thử mà thành thật đi vệ sinh, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt để bản thân tỉnh táo hơn.
Sau khi thay quần áo và đội mũ, đóng lại cửa nhà, Klein nhẹ nhàng theo Dunn xuống cầu thang, đi về phía cổng chung cư.
Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, Dunn Smith bỗng cất tiếng hỏi: “Tại sao cậu lại muốn chạy trốn vào cuối giấc mộng thế? Cậu sợ điều gì à?”
Klein cân nhắc và đáp: “Tôi không nhớ mình đã làm gì ở nhà Welch, cũng không nhớ có trực tiếp gây ra cái chết của cậu ấy và Naya hay không. Tôi sợ kết quả cuối cùng sẽ chứng minh điều đó là thật, nên không dám đánh cược. Thà tôi chạy trốn và bắt đầu một cuộc sống mới ở Đại lục Nam còn hơn.”
“Nếu rơi vào tình cảnh đó, có lẽ tôi cũng sẽ làm vậy.” Dunn đẩy cánh cổng chung cư, để làn gió đêm mát mẻ thổi bay cái nóng oi bức bên trong.
Ông không hề sợ Klein đào tẩu khi bước trước lên xe ngựa. Đó chính là chiếc xe có biểu tượng của hệ thống cảnh sát ‘Hai kiếm giao nhau trên nền vương miện’ mà Klein đã thấy trong mơ.
Klein vào theo, phát hiện bên trong được phủ một tấm thảm dày và có mùi cỏ thơm giúp xoa dịu tâm thần.
Anh tùy ý ngồi xuống, tìm một chủ đề, cố gắng tìm hiểu thêm về tình hình: “Ông Smith, nếu như, tôi nói là nếu như, ‘chuyên gia’ xác nhận tôi thực sự đã quên mất phần ký ức kia, cũng không có bằng chứng nào khác có thể chứng minh tôi là thủ phạm thay vì nạn nhân, thì chuyện này sẽ kết thúc chứ?”
“Về mặt lý thuyết sẽ là vậy. Chúng tôi sẽ dùng cách khác để truy tìm cuốn sổ ấy. Chỉ cần nó vẫn tồn tại thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Đương nhiên, trước đó thì chúng tôi phải đảm bảo trên người cậu không có lời nguyền, mùi ma quỷ, vấn đề tâm lý tương ứng, cũng như có khả năng nghênh đón tương lai một cách yên ổn và lành mạnh.” Nụ cười của Dunn Smith có vẻ hơi kỳ quái.
Klein nhạy bén bắt được điểm mấu chốt, không vội thở phào mà nhanh chóng hỏi: “Về mặt lý thuyết?”
“Đúng thế, đó chỉ là lý thuyết mà thôi. Trong lĩnh vực này, luôn tồn tại những điều méo mó, phi lý và khó tin.” Dunn đối mắt với Klein khi nói tiếp, “Bọn chúng có tiếp tục hay không, bọn chúng đã kết thúc hay chưa, đôi khi không phải là điều mà chúng ta có thể đoán trước và kiểm soát.”
“Ví dụ?” Klein nhất thời có chút sợ hãi.
Xe ngựa lao nhanh trên con phố vắng người. Dunn lấy ra một tẩu thuốc rồi đưa lên mũi ngửi: “Khi chúng ta cho rằng sự tình đã kết thúc và mọi thứ đã trở lại bình thường, nó sẽ lại ập đến theo những cách đáng sợ và kinh hoàng.
“Mấy năm trước, chúng tôi từng xử lý một vụ án giáo phái. Bọn chúng đã tổ chức các nghi lễ hiến tế người sống để lấy lòng Tà Thần bằng cách yêu cầu tín đồ tự sát. Nhờ bản năng sinh tồn, một trong số những tín đồ được chọn đã đánh bại sự ngu xuẩn, chiến thắng tín ngưỡng sai trái, vượt qua chất gây ảo giác và lẻn tới cục cảnh sát để báo án.
“Sự tình được giao cho chúng tôi xử lý. Đó chỉ là một nhiệm vụ nhỏ. Bởi tà giáo kia không có Kẻ Phi Phàm, còn vị thần mà bọn chúng tôn sùng chỉ là một thứ do kẻ lãnh đạo tùy tiện bịa ra. Vì vơ vét của cải, vì dục vọng bản thân, bọn chúng đã hoàn toàn đánh mất nhân tính của mình.
“Chỉ với hai người đội viên cùng sự phối hợp của cảnh sát, chúng tôi đã thành công diệt trừ tà giáo này, không để cá lọt lưới. Người báo án cũng đã được xác nhận rằng không có mùi tà ma hay dính phải nguyền rủa. Anh ta cũng không mắc phải chướng ngại tâm lý, có vấn đề về nhân cách hoặc có bất kỳ dấu vết kỳ lạ nào.
“Về sau, sự nghiệp của anh ta bắt đầu tiến triển, cưới được vợ hiền, sinh được một trai một gái. Dường như tất thảy bóng mờ đều đã rời khỏi anh ta. Nỗi kinh hoàng và máu tanh tựa hồ cũng hoàn toàn biến mất.”
Nói đến đây, Dunn Smith khẽ cười: “Nhưng tháng Ba năm nay, vào lúc tình hình tài chính tốt đẹp, tình cảm vợ chồng vẫn thắm thiết, hai đứa trẻ khôn lớn thông minh thì anh ta đã tự sát ngay trong văn phòng, bằng cách tự bóp cổ mình đến chết.”
Ánh trăng đỏ thẫm xuyên qua khung cửa sổ chiếc xe, rưới lên vai Dunn Smith.
Giờ khắc này, nụ cười có vẻ tự giễu của ông khiến Klein cảm thấy phát lạnh, nói không lên lời.
“Tự bóp cổ mình đến chết…” Klein rùng mình, như thể vừa nhìn thấy kết cục thê thảm của bản thân.
Dù có tránh được một kiếp thì cũng chỉ thoát được nhất thời?
Có cách nào có thể giải quyết triệt để không? Chống lại bằng cách tự biến mình trở thành một Kẻ Phi Phàm?
Thùng xe chìm trong sự yên lặng. Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Klein trước khi bị gạt hết sang một bên.
Trong sự an tĩnh ấy, cỗ xe chạy như bay.
Ngay khi Klein hạ quyết tâm và định thỉnh giáo Dunn Smith một cách táo tợn để tìm biện pháp giải quyết thì cỗ xe đã dừng lại.
“Ông Smith, đến biệt thự Welch rồi.” Tiếng người đánh xe lọt vào tai hai người.
“Chúng ta đi xuống thôi.” Dunn sửa sang lại chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối khi nói: “Tôi sẽ giới thiệu qua một chút. ‘Chuyên gia’ của chúng ta có thân phận ngụy trang bên ngoài là Người Thông Linh nổi tiếng nhất ở quận Awwa.”
Klein dừng lại ý tưởng khác của mình, tò mò hỏi: “Còn thân phận thực sự của cô ấy thì sao?”
Dunn hơi xoay người, nghiêng đầu với con mắt xám sâu thẳm: “‘Người Thông Linh’ chân chính.”
“Người Thông Linh chân chính…” Klein lẩm bẩm nhắc lại. Anh không mở miệng thêm nữa, đi theo Dunn Smith rời khỏi xe ngựa.
Nơi ở của Welch tại Tingen là một biệt thự đơn lập có vườn hoa. Bên ngoài cánh cổng sắt chạm trổ là một con đường đủ rộng cho bốn cỗ xe ngựa chạy song song. Cứ cách năm mươi mét lại có hai cột đèn đường đối diện nhau. Nom chúng khác hẳn với loại đèn đường mà Klein gặp ở kiếp trước. Đây là loại đèn khí, với chiều cao gần bằng chiều cao của một người đàn ông trưởng thành bình thường để thuận tiện cho việc kích lửa chiếu sáng.
Kim loại đen bám chặt lấy lớp pha lê, tạo thành một hàng rào và đúc nên những chiếc đèn lồng chẳng kém gì các tác phẩm nghệ thuật cổ điển. Một nơi mà lạnh lẽo và ấm áp cùng nhau nhảy múa, bóng tối và ánh sáng cùng tồn tại.
Đạp bước trên con đường được bao phủ bởi ánh đèn vàng mờ ảo, Klein và Dunn Smith đi qua cánh cửa sắt nửa đóng nửa mở, tiến vào tòa nhà mà Welch đã thuê.
Đối diện cổng chính là lối đi phủ xi măng đủ cho hai xe ngựa hoạt động, dẫn thẳng đến ngôi nhà hai tầng.
Phía bên trái là vườn hoa, bên phải là thảm cỏ. Hương hoa thoang thoảng cùng mùi cỏ tươi mát hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ khiến lòng người thanh thản.
Vừa bước vào, Klein bỗng không rét mà run, bèn đưa mắt nhìn xung quanh.
Anh cảm thấy trong vườn, trong bóng tối của bãi cỏ, trên nóc nhà, sau xích đu và mỗi góc u tối đều có những đôi mắt đang dõi theo bản thân.
Rõ ràng nơi đây trống trải không người, song Klein lại có cảm giác như đang bước trên một con phố sôi động.
Sự tương phản kỳ quặc cùng cảm giác quái đản khiến cơ thể Klein cứng nhắc, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
“Có vấn đề!” Anh không thể không mở miệng nhắc Dunn.
Dunn đi bên cạnh với vẻ mặt không đổi, bình tĩnh đáp: “Đừng để ý.”
Đến Kẻ Gác Đêm cũng nói vậy, Klein đành chịu đựng cảm giác rùng rợn khi bị theo dõi, bị nhìn trộm, bị dòm ngó không biết đến từ nơi nào kia, từng bước đi đến trước cửa căn biệt thự đơn lập.
Ở lâu chỗ này sẽ bị điên mất… Khi Dunn đưa tay gõ cửa, Klein nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy những bông hoa đung đưa trong gió giữa chốn không người.
“Các quý ông, mời vào.” Một giọng nói có chút kỳ ảo truyền ra từ trong nhà.
Dunn xoay tay đấm, đẩy cửa bước vào, nói với người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa đối diện cửa: “Daly, có kết quả gì không?”
Trong phòng, đèn chùm không được thắp sáng, chỉ có bộ sofa da một dài hai ngắn bao quanh chiếc bàn trà mặt đá cẩm thạch.
Trên bàn đặt một ngọn nến đang tỏa sáng, song ngọn lửa của nó lại là màu xanh lam tươi đẹp, khiến căn phòng khách có kết cấu nửa mở liên thông với phòng ăn và phòng bếp mang lên màu sắc quỷ dị.
Ngồi giữa chiếc ghế văng dài là một quý cô mặc áo choàng đen có mũ trùm đầu, kẻ viền mắt màu xanh lam và đánh má hồng, trên cổ tay cô quấn một sợi chuyền bạc có đính mặt đá thạch anh trắng.
Vừa thấy cô, không hiểu sao Klein lại có suy nghĩ: Ăn mặc rất giống Người Thông Linh thực sự… Cô ta đang giả dạng chính mình sao?”
“Người Thông Linh” Daly có vẻ đẹp quyến rũ liếc nhìn Klein, rồi quay sang Dunn Smith và bảo: “Những linh hồn ban đầu đều đã biến mất, bao gồm cả Welch và Naya. Đám nhỏ đang ở chỗ này không biết gì cả.”
“Linh hồn? Người Thông Linh… Những thứ vô hình đã theo dõi mình lúc nãy chính là linh? Có nhiều linh hồn đến vậy sao?” Klein nghĩ thầm. Anh cởi mũ, để trước ngực và hơi cúi người chào: “Chào buổi tối, quý cô.”
Dunn Smith thở dài: “Đúng là rắc rối… Daly, cậu này là Klein Moretti. Em hãy thử xem có thể tìm ra được gì từ cậu ta không.”
“Người Thông Linh” Daly lập tức chuyển hướng sang Klein. Cô chỉ về phía ghế sofa đơn cạnh đó và nói: “Mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Klein gật nhẹ, đi tới, thành thật ngồi xuống với trái tim đang bất giác đập nhanh. Là sống hay là chết, là thuận lợi vượt qua hay để lộ bí mật, tất cả đều dựa vào cách tình huống tiếp theo tiến triển như thế nào! Mà điều khiến anh cảm thấy bất lực nhất là mình hoàn toàn không có thứ gì để bám víu…
“Quả là một trải nghiệm tồi tệ…” Klein cay đắng nghĩ.
Sau khi Dunn ngồi lên chiếc ghế đôi đối diện anh, “Người Thông Linh” Daly lấy hai bình thủy tinh cỡ ngón cái từ chiếc túi bên hông.
Đôi mắt xanh lục của cô cười với Klein: “Tôi cần cậu giúp tôi. Dẫu sao thì cậu cũng không phải là kẻ thù, không thể dùng cách đối đãi trực tiếp, thô bạo được. Vậy sẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu, đau đớn, thậm chí còn để lại di chứng nghiêm trọng mất. Tôi sẽ cho cậu ngửi một vài mùi hương, cho cậu đủ sự dịu dàng, để cậu dần dần buông thả bản thân, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác ấy.”
“Mấy lời này nghe cứ sai sai…” Nghe xong, Klein không nói nổi nên lời, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Dunn ngồi trước mặt mỉm cười: “Đừng ngạc nhiên như thế. Không giống như đám người ở Giáo hội Chúa tể Gió Bão, các quý cô bên chúng ta cũng có thể quấy rối đàn ông bằng lời nói. Chắc cậu phải biết điều này chứ. Mẹ cậu là một tín đồ sùng kính của Nữ thần, cả cậu và anh trai cậu đều từng theo học ở trường Chủ nhật của Giáo hội mà.”
“Tôi biết, chỉ là không nghĩ rằng, sẽ như vậy.” Klein khoa chân múa tay vì không tìm được tính từ nào thích hợp.
Khóe miệng Dunn nhếch lên: “Yên tâm. Hiếm lắm Daly mới làm vậy. Cô ấy dùng cách này để giúp cậu bình tĩnh và thư giãn hơn thôi. Dù sao cô ấy thích xác chết hơn là đàn ông.”
“Anh nói như thể tôi là một kẻ biến thái ấy.” “Người Thông Linh” Daly chen miệng cười.
Cô mở một trong những cái bình nhỏ và vẩy vài giọt chất lỏng vào ngọn nến xanh rực rỡ: “Đây là tinh dầu được chưng cất và chiết xuất từ hỗn hợp cỏ Dạ Hương, hoa Thâm Miên, cúc Dương Cam. Tôi gọi nó là ‘Amantha’, nghĩa là ‘bình yên’ trong tiếng Hermes cổ. Nó có mùi rất dễ chịu.”
Giữa tiếng chuyện trò, ánh nến lắc lư vài lần, những giọt tinh dầu nhanh chóng bốc hơi, tỏa hương ngập căn phòng. Một mùi hương trong trẻo, quyến rũ xộc vào mũi Klein. Cảm xúc của anh được vuốt phẳng, tâm trí nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Bình này có tên là ‘Đôi mắt linh hồn’, được làm từ vỏ và lá cây Long Văn cùng cây Bạch Dương. Nó đã được phơi nắng bảy ngày, sắc nấu ba lần trước khi ngâm trong rượu Ranze. Tất nhiên, khi thực hiện còn phải kết hợp với một số câu thần chú nữa…” Trong lúc “Người Thông Linh” Daly miêu tả, chất lỏng hổ phách rơi xuống ánh nến xanh diễm lệ.
Klein ngửi thấy mùi rượu, một mùi hương thanh tao và bồng bềnh. Anh trông thấy ánh nến đang nhảy múa điên cuồng, trông thấy viền mắt xanh lam và má hồng của Daly ánh lên những tia sáng kỳ dị, thậm chí nhìn thấy cả bóng chồng.
“Nó là một trợ thủ đắc lực khi thông linh, cũng là một loại tinh chất hoa đầy mê hoặc…”
Klein có cảm giác giọng nói êm tai của Daly đang phát ra từ mọi hướng.
Anh mê mẩn nhìn xung quanh, phát hiện mọi thứ đang lay động và trở nên mờ ảo, như thể bị bao phủ bởi những lớp sương mù dày đặc, đến mức mà cả cơ thể anh cũng rung chuyển, mờ dần và đánh mất trọng lượng.
Màu đỏ, màu xanh lam, màu đen trở nên đậm đặc, những sắc thái được trộn lẫn với nhau hệt như bức tranh của trường phái ấn tượng, đầy mê ly và mộng ảo. Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm trùng trùng điệp điệp, như thể có vô số người vô hình đang cùng cất tiếng.
“Cảm giác không khác gì lúc mình thực hiện nghi lễ đổi vận. Nhưng nó lại không khiến người ta cảm thấy điên cuồng hay muốn nổ tung…” Khi chứng kiến tất cả những điều này, lòng Klein có chút nghi hoặc.
Đúng lúc này, anh đã bị hấp dẫn bởi một đôi mắt trong suốt như ngọc lục bảo. Daly mặc áo choàng đen, ngồi trên một chiếc ghế sofa mô phỏng, ánh mắt kỳ lạ của cô tập trung về phía đỉnh đầu Klein và nhẹ giọng cười nói: “Chào hỏi chính thức nhé, tôi là “Người Thông Linh” Daly.”
“Mình vẫn có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh và lý trí, giống như lúc làm nghi lễ đổi vận và buổi tụ họp…”
Nghĩ đến đây, Klein đột nhiên có một ý tưởng, anh cố tình tỏ ra ngây dại: “Chào cô.”
“Tư duy của con người vô cùng rộng lớn, cất chứa vô vàn bí mật. Hãy nhìn vùng biển kia xem, những điều chúng ta hiểu chỉ là bề nổi của hòn đảo lộ ra trên mặt biển, nhưng trên thực tế, dưới mặt biển, hòn đảo còn có bộ phận lớn hơn rất nhiều. Ngoài hòn đảo, còn có cả đại dương và bầu trời vô biên tượng trưng cho Linh Giới…
“Cậu là linh hồn của cơ thể. Cậu không chỉ biết rõ bề nổi mà còn biết về những phần chìm dưới đại dương, cũng như cả vùng biển này…
“Thứ gì từng tồn tại, tất sẽ lưu lại dấu vết. Ký ức trên bề nổi của hòn đảo có thể bị lau đi, nhưng chắc chắn vẫn còn sót lại những hình chiếu tương ứng ẩn trong phần chìm và đại dương…”
Theo lời hướng dẫn hết lần này đến lần khác từ Daly, những cơn gió mơ hồ và bóng dáng biến đổi thành hình dạng đối ứng, như thể vùng biển tâm linh của Klein đã hoàn toàn được tái hiện ở nơi đây, chờ anh tự mình tìm tòi và khám phá.
Klein bình tĩnh nhìn vùng biển sôi trào, cuối cùng đáp lại bằng giọng mờ mịt: “Không… Tôi không nhớ… Tôi đã quên…”
Anh thể hiện vẻ thống khổ thích hợp.
Daly lại thử dẫn đường một lần nữa, nhưng nó không có tác dụng gì với một Klein tỉnh tảo.
“Được rồi. Hãy kết thúc ở đây. Trở về đi.”
“Trở về đi.”
“Trở về đi…”
Giọng nói kỳ ảo vang lên, Daly biến mất, gió cùng bóng dáng dần lắng xuống, mùi hương thơm mát và mùi rượu thoang thoảng lại tràn ra.
Tất cả các màu sắc đã bình thường trở lại. Cảm giác lẫn lộn mê loạn không còn xuất hiện nữa. Thân thể Klein run lên một cái khi tìm về sức nặng.
Anh mở đôi mắt không biết đã nhắm lại từ bao giờ, thấy rằng trước mắt vẫn là ngọn nến màu xanh lam, vẫn là Dunn Smith đang thoải mái dựa vào ghế sofa, vẫn là “Người Thông Linh” Daly mặc áo choàng có mũ trùm đen.
“Sao em lại dùng lý luận của lũ mất trí tà ác từ ‘Hội Luyện Kim Tâm Lý’ chứ?” Dunn hơi cau mày khi nhìn Daly.
Daly vừa cất gọn hai chiếc bình vừa bình tĩnh trả lời: “Tôi nghĩ nó khá đúng, ít nhất thì nó phù hợp với những điều mà tôi đã trông thấy và tiếp xúc…”
Trước khi Dunn mở miệng, Daly đã giơ tay lên và nói: “Đây là một kẻ gian xảo, hắn không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Nghe được câu nói này, Klein ngồi cạnh đó thở phào một hơi và giả bộ không biết gì mà hỏi: “Xong rồi à? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tôi cảm thấy như mình vừa đánh một giấc…”
Có thể coi là vượt ải rồi chứ? May mà anh đã có kinh nghiệm diễn tập từ nghi lễ đổi vận!
“Cứ cho là như vậy.” Dunn ngắt lời Klein rồi quay sang Daly nói, “Em đã kiểm tra xác của Welch và Naya chưa?”
“Thi thể có thể tiết lộ rất nhiều chuyện hơn ta nghĩ. Đáng tiếc, Welch và Naya thực sự tự sát. Tôi chỉ có thể nói rằng, thứ sức mạnh tác động lên họ rất đáng sợ, nó hoàn toàn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.” Daly đứng dậy và vươn tay về phía ngọn nến, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Ánh nến xanh rực rỡ biến mất, màu đỏ thẫm mê ly tức thì nhấn chìm căn phòng nhỏ.
“Chúc mừng. Cậu có thể quay về nhà rồi. Nhưng hãy nhớ rằng cậu không được phép tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, dù người đó có là gia đình hay bạn bè đi chăng nữa. Đây là chuyện mà cậu cần cam kết đấy.” Dunn dẫn Klein về cổng chính.
Klein ngạc nhiên hỏi lại, “Không cần kiểm tra dấu vết nguyền rủa hay ác linh gì sao?”
“Daly không nói, tức là không có.” Dunn trả lời ngắn gọn.
Klein yên lòng, lại nghĩ đến những lo lắng lúc trước, anh vội vã hỏi tiếp: “Làm thế nào để tôi có thể chắc chắn là mình sẽ không gặp phiền phức nào nữa?”
“Đừng lo.” Khóe môi Dunn mấp máy, “Theo thống kê, sau khi trải qua những tình huống như thế này, có tới tám mươi phần trăm người sống sót không còn gặp phải những chuyện khủng khiếp nữa. Số liệu này dựa trên ấn tượng của tôi. Đại khái là vậy.”
“Vẫn có hai mươi phần trăm người xui xẻo…” Klein không dám đặt cược vào vận may của mình.
“Vậy thì cậu có thể cân nhắc đến việc gia nhập chúng tôi với tư cách là một nhân viên văn phòng. Nếu thế, chúng tôi có thể kịp thời phát hiện ra những điềm báo trước.” Dunn tiến lại gần xe ngựa và thuận miệng nói, “Hoặc cậu có thể trực tiếp trở thành một Kẻ Phi Phàm. Dù sao chúng tôi cũng không phải bảo mẫu của cậu, không thể trông nom cậu cả ngày lẫn đêm, ngay cả lúc cậu lên giường với cô nào đó được.”
“Tôi có thể chứ?” Klein bám lấy câu nói này để hỏi.
Đương nhiên, anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng, làm gì có chuyện dễ dàng gia nhập đội ngũ Kẻ Gác Đêm và có được sức mạnh phi phàm như thế được!
Đây chính là sức mạnh siêu phàm mà!
Dunn dừng chân, liếc xéo Klein: “Không phải là không được, tùy tình huống…”
Bước ngoặt này khiến Klein sửng sốt không thôi. Anh đứng sững cạnh xe ngựa một lát rồi mới nói, “Thật chứ?”
Ông đang đùa tôi đúng không? Trở thành Kẻ Phi Phàm dễ đến thế sao?
Dunn cười khẽ, đôi mắt xám của ông bị bóng xe che khuất: “Cậu không tin? Thực ra, cậu sẽ mất rất nhiều thứ khi trở thành một Kẻ Gác Đêm. Tự do chẳng hạn. Tạm thời đừng bàn tới chuyện này, còn có một vài vấn đề khác. Thứ nhất, cậu không phải công nhân viên chức của giáo hội hay tín đồ sùng đạo, không có nhiều lựa chọn, cũng không có con đường tấn thăng an toàn.”
“Thứ hai…” Dunn nắm lấy tay vịn khi trèo lên xe, “Một phần tư những vấn đề mà chúng tôi, Thế Phạt Giả, Trái Tim Máy Móc cùng các cơ quan tư pháp tương tự phải giải quyết mỗi năm là chuyện Kẻ Phi Phàm mất khống chế.”
“Một phần tư… Kẻ Phi Phàm mất khống chế…” Klein lập tức choáng váng.
Dunn hơi xoay người, với đôi mắt xám sâu thẳm không chút ý cười và khóe miệng hơi nhếch, ông nói: “Trong số đó, có rất nhiều người là đồng đội của chúng tôi.”