Klein cố giữ biểu hiện bản thân không có gì khác lạ, ôm tâm tư tò mò hỏi.
“Nhà Bói Toán có năng lực gì?”
“Câu này cậu hỏi chưa chính xác rồi, phải là sử dụng ma dược Nhà Bói Toán sẽ đạt được năng lực gì mới đúng?”
Dunn Smith lắc đầu cười, cả khuôn mặt và đôi mắt xám đều ẩn trong bóng tối khi ông quay lưng lại với mặt trăng đỏ.
“Thuật chiêm tinh, bói toán thẻ bài, linh bãi, linh thị cùng vô số thứ tương tự như vậy. Đương nhiên điều đó không có nghĩa là ma dược sẽ giúp cậu ngay lập tức nắm bắt được chúng. Nó chỉ cho cậu trình độ và khả năng học những thứ đó mà thôi, và nó cũng không có khả năng chiến đấu trực tiếp với kẻ thù. Cậu có thể tưởng tượng rằng việc sắp đặt một nghi thức ma pháp cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước. Điều đó hoàn toàn không phù hợp để chiến đấu. Song Thầy Bói chuyên về các kiến thức thần bí học hơn cả Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn.”
Nghe thì rất phù hợp với nhu cầu của mình... Chỉ là việc thiếu phương pháp đối địch làm cho người ta khá do dự... Hơn nữa biết đâu giáo hội Nữ Thần Đêm Đen cũng không có các Danh sách kế tiếp... Hẳn "Thánh Đường" ở đây là giáo đường Serenity, tổng bộ của giáo hội rồi... Cách thức đối địch của danh sách thấp có lẽ không thể so bì được với súng ống... Klein im lặng, phân vân giữa hai lựa chọn Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn và Nhà Bói Toán trong đầu. Anh hoàn toàn không quan tâm tới Người Nhặt Xác.
Thấy thế, Dunn Smith cười nói.
“Cậu không cần phải quyết định ngay đâu. Sáng thứ Hai hẵng trả lời. Bất kể cậu muốn lựa chọn cái nào hay đưa quyết định từ bỏ thì nội bộ Kẻ Gác Đêm chúng tôi cũng không có ý kiến gì với nó. Cứ bình tĩnh, tự hỏi trái tim của cậu ấy.”
Nói xong, ông bỏ mũ xuống, hơi cúi đầu trước khi lướt qua Klein để đi tới cầu thang.
Klein không nói lời nào, cũng không trả lời ngay. Anh lặng lẽ chào lại, nhìn theo bóng Dunn khuất dần.
Dẫu anh luôn mong muốn trở thành Kẻ Phi Phàm, nhưng khi cơ hội đặt ra trước mặt thì lại do dự không thôi. Sự khuyết thiếu của Danh sách khác, nguy cơ Kẻ Phi Phàm mất kiểm soát, nhật ký đại đế Roselle đáng tin hay không và những tiếng thì thầm hư ảo khiến người ta điên cuồng và sa đoạ cùng tạo nên đầm lầy cản trở anh tiến bước.
Anh hít vào một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra.
“Điều này đâu có tệ bằng việc một học sinh trung bình phải viết phiếu nguyện vọng đại học chứ..." Klein tự giễu. Anh gói gọn những suy nghĩ lung tung lại khi nằm trên giường, lặng lẽ nhìn đáy chiếc giường trên được nhuộm bằng ánh sáng của mặt trăng đỏ thẫm.
Ngoài cửa sổ, tiếng một gã say xỉn loạng choạng đi ngang qua cùng tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên trên con phố vắng. Những âm thanh đó không hề gây ảnh hưởng tới màn đêm thanh bình, chỉ khiến nó càng trở nên tối tăm và thâm trầm hơn.
Lòng Klein chợt lắng xuống khi nhớ về những tháng ngày trước đây ở Trái Đất. Anh nhớ người cha thích khổ luyện cùng cái giọng oang oang của ông. Anh nhớ người mẹ mắc bệnh mãn tính luôn đôn đáo lo lắng cho mình. Anh cũng nhớ tới đám bạn thân thiết từ hồi bé tí, đã luôn cùng nhau đá banh, đánh cầu, chiến game hay chơi mạt chược. Rồi anh lại nhớ về mối tình đầu cùng lời tỏ tình thất bại... Nỗi nhớ ấy hệt như một dòng nước yên ả, không mấy gợn sóng hay gây tổn thương sâu sắc, nhưng lại đủ để khiến trái tim anh phải trĩu nặng.
Quả thật, người ta thường không biết trân trọng những gì đang có, chỉ khi mất đi rồi thì họ mới nhận ra nó quan trọng đến nhường nào.
Khi màu đỏ thẫm dần biến mất, nhường chỗ cho màu vàng óng của mặt trời mới mọc, Klein đã đưa ra lựa chọn.
...
Klein rời giường, đi tới phòng tắm công cộng rồi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Sau đó, anh cầm lấy một tờ 1 saule tới chỗ bà Wendy để mua 8 pound bánh mì lúa mạch đen bằng 9 đồng penny, bổ sung cho món ăn đã ăn hết tối qua.
“Giá bánh mì bắt đầu ổn định rồi...” Sau bữa sáng, Benson vừa thay đồ vừa bình luận.
Hôm nay là chủ nhật nên anh và Melissa đều nghỉ ở nhà.
Klein khoác trên người bộ vest chỉnh tề khi ngồi trên ghế và lật xem những tờ báo cũ hôm qua. Anh bỗng ngạc nhiên nói.
"Trên này có viết về một căn nhà cho thuê gần đây. Nhà số 3 phố Wendel ở Bắc khu. Một căn nhà gỗ có hai tầng. Tầng trên sáu phòng ngủ, ba phòng tắm và hai ban công lớn; tầng dưới có một phòng khách, một phòng ăn, hai phòng tắm và hai phòng cho khách ở cùng một tầng ngầm... Trước căn nhà có một thảm cỏ tư nhiên rộng hai mẫu và một vườn hoa nhỏ ở sân sau. Nó cho thuê theo thời hạn một năm, hai năm, hoặc ba năm. Tiền thuê mỗi tuần là 1 bảng 6 saule. Người muốn thuê có thể tìm ông Gusev ở phố Champagne."
"Đó là mục tiêu tương lai của chúng ta.” Benson đội chiếc mũ phớt màu đen lên, khẽ cười nói. “Tiền thuê nhà trên báo thường hơi đắt. Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen có rất nhiều lựa chọn rẻ hơn mà chất lượng lại không kém là bao."
“Tại sao chúng ta không tới Hiệp hội Cải thiện Nhà ở cho Tầng lớp Lao động Tingen?” Melissa bước vào phòng với chiếc mũ mạng đã sờn. Em mặc chiếc váy dài màu xám đã được sửa lại nhiều lần. Sự điềm tĩnh và kín đáo cũng không thể che giấu được vẻ thanh xuân tươi đẹp của em ấy.
Benson cười.
“Em nghe Hiệp hội Cải thiện Nhà ở Tầng lớp Lao động Tingen từ đâu vậy? Jenny? Bà Rochelle? Hay là bạn thân Selina?”
Melissa đưa mắt sang chỗ khác và nhỏ giọng trả lời.
“Bà Rochelle... Em đã gặp bà ấy vào lúc đi tắm tối qua. Khi bà ấy hỏi thăm Klein phỏng vấn thế nào, em đã kể cho bà ấy vài câu. Sau đó bà đề nghị em tìm Hiệp hội Cải thiện Nhà ở Tầng lớp Lao động Tingen.”
Benson thấy Klein cũng không hiểu, bèn mỉm cười lắc đầu.
“Đó là Hiệp hội nhà ở dành cho người nghèo. Đúng hơn là Hiệp hội nhà ở cho các tầng lớp thấp trong xã hội. Những căn nhà họ xây dựng và cải tạo đều có phòng tắm chung và chỉ cung cấp ba lựa chọn là một phòng, hai phòng và ba phòng. Các em muốn tiếp tục sống trong môi trường như thế này sao?
Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen kinh doanh sản phẩm giống như thế. Song mục tiêu khách hàng mà họ nhắm tới là tầng lớp trung lưu. Tuy chúng ta có điều kiện sống tốt hơn tầng lớp thấp nhưng vẫn thua xa tầng lớp trung lưu. Vấn đề không nằm ở mức lương, mà do chúng ta không có khoản tiền tích lũy."
Klein ra vẻ đã hiểu. Anh cất tờ báo, cầm mũ phớt, đứng lên và nói.
“Chúng ta đi thôi."
“Anh nhớ rằng Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen nằm ngay trên phố Thủy Tiên Hoa.” Benson vừa mở cửa vừa nói. “Không chỉ giống Hiệp hội Cải thiện Nhà ở Tầng lớp Lao động Tingen, họ còn được gọi là Tổ chức từ thiện Năm phần trăm. Em có biết lý do không?”
“Không.” Klein cầm gậy chống đi đến bên cạnh Melissa.
Cô gái với mái tóc đen mềm mại dài tới lưng cũng gật đầu theo.
Benson bước ra bên ngoài, nói.
“Những Công ty và Hiệp hội cải thiện nhà ở kiểu này đều được thành lập nhờ ảnh hưởng từ Backlund và nhận tài trợ theo ba cách. Một là gây quỹ từ thiện. Hai là thông qua trình báo, từ chuyên viên cho vay những sự vụ cộng đồng của chính phủ để nhận được gói vay ưu đãi với lãi suất chừng 4% một năm. Ba là đầu tư thương mại, nhà đầu tư sẽ được nhận được khoản tiền khoảng 5% tổng tiền thuê nhà hàng năm, cho nên họ mới được gọi là Tổ chức từ thiện Năm phần trăm."
Cộp cộp cộp.
Ba anh em xuống dưới, chầm chậm đi tới phố Thủy Tiên Hoa. Bọn họ định tìm được nhà mới rồi thì mới đi tìm chủ nhà hiện tại là Franky, tránh cho việc còn chưa chuyển được vào bên kia mà bên này đã bị đuổi đi rồi.
“Em nghe Selina nói, còn có công ty cải thiện nhà ở chỉ lấy tiền từ từ thiện?” Melissa như đang tự hỏi bản thân.
Benson cười mỉm, nói.
“Có, Công ty ký gửi William mà Tước sĩ William góp tiền thành lập là một công ty như vậy. Ông ta tu sửa những nhà trọ cho giai cấp lao động, cũng cung cấp quản lý vật nghiệp riêng mà chỉ thu tiền nhà khá rẻ, nhưng yêu cầu thì khá nghiêm ngặt.”
“Nghe có vẻ anh không thích lắm? ” Klein nhận ra điều này, bèn mỉm cười hỏi.
“Không, anh rất tôn kính ngài William, nhưng anh nghĩ ông ta chẳng biết gì về cuộc sống của dân nghèo chân chính. Yêu cầu vào ở nhà trọ của ông ta tựa như hy vọng mà mục sư ban cho, rất không phù hợp với thực tế. Ví dụ như bắt buộc phải tiêm vắc xin phòng bệnh chính, bắt buộc phải quét dọn phòng tắm luân phiên, không được cho thuê lại hoặc dùng cho mục đích kinh doanh, không được vứt rác bừa bãi, không để cho trẻ con chơi đùa ở hành lang. Nữ thần ơi, ông ta định biến tất cả mọi người thành quý ông quý bà à?” Benson đáp lại bằng câu cửa miệng anh ta quen dùng.
Klein cau mày, nghi hoặc hỏi.
“Nghe qua thì không có vấn đề gì cả, là những yêu cầu rất tốt mà.”
“Vâng.” Melissa gật đầu phụ hoạ.
Benson nghiêng đầu liếc bọn họ, cười thầm, nói.
“Có lẽ là do anh đã bảo bọc kỹ quá, nên mấy đứa mới chưa được nhìn thấy cuộc sống thật sự của dân nghèo là như nào. Các em cảm thấy bọn họ có tiền đi tiêm vắc xin phòng bệnh chủ yếu sao? Nếu ra xếp hàng ở tổ chức từ thiện miễn phí thì phải sau ba tháng mới được.
Các em cảm thấy công việc của bọn họ là ổn định chứ không phải tạm thời? Nếu không thể cho thuê lại để thu phí dụng nhất định, tới lúc thất nghiệp lại chuyển ra ngoài? Hơn nữa rất nhiều phụ nữ ở nhà may vá thuê cho người ta và sản xuất diêm để duy trì sinh kế, đây là thuộc về kinh doanh, chẳng lẽ muốn đuổi bọn họ đi hết?
Đại đa số bần dân đều cố gắng hết sức để duy trì cuộc sống. Các em cảm thấy bọn họ rảnh rỗi dạy dỗ trẻ con, làm cho bọn chúng đừng có chơi đùa ở hành lang? Có lẽ chỉ có thể nhốt chúng nó ở trong phòng, chờ khi nào đủ bảy, tám tuổi thì đưa tới nơi nhận lao động trẻ em.”
Benson không miêu tả nhiều, nhưng Klein nghe xong mà cảm thấy sởn tóc gáy. Đây là cuộc sống của dân chúng ở tầng lớp đáy của xã hội?
Ở bên cạnh anh, Melissa cũng im lặng thật lâu, sau đó mới nói với ngữ khí xa xăm.
“Sau khi chuyển qua phố dưới, Jenny không chịu cho em tới nhà bạn ấy chơi nữa...”
“Hy vọng cha con bé có thể đi ra khỏi bóng ma vết thương mà tìm được công việc ổn định. Chẳng qua anh thấy quá nhiều con ma men tự dùng cồn để ma tuý bản thân...” Benson dùng giọng nặng nề để chế nhạo một tiếng.
Klein không biết nói gì cho hay, Melissa cũng cảm thấy như vậy. Ba anh em im lặng đi tới phố Thủy Tiên Hoa, tìm Công ty Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen.
Người tiếp đón bọn họ là một người đàn ông trung niên có nụ cười hoà ái, không mặc vest hay đội mũ, chỉ mặc sơ mi trắng phối hợp với chiếc gi-lê đen bên ngoài.
“Các vị có thể gọi tôi là Scarter. Không biết mấy vị muốn ngôi nhà như nào?” Ông ta liếc cây gậy chống mạ bạc của Klein, nụ cười càng ấm áp hơn.
Klein nhìn Benson, người vốn am hiểu cách ăn nói, ý bảo anh ta trả lời. Benson trả lời rất thẳng thắn.
“Nhà liền kề.”
Scarter lật giở tài liệu và các hồ sơ trong tay rồi mỉm cười đáp.
“Hiện tại còn năm nơi là chưa cho thuê. Thực ra chúng tôi ưu tiên cho những người lao động đã có con và có điều kiện gia đình khó khăn thuê ở chỗ đó hơn. Bình thường thì sẽ có sáu, tám, thậm chí là mười, mười hai người ở một phòng. Nhà liền kề lại không có nhiều. Có một căn nằm ngay số 2 phố Thủy Tiên Hoa, một căn ở khu phía Bắc và một căn ở khu phía Đông... Tiền thuê một tuần từ 12 đến 16 saule. Các vị có thể đọc phần giới thiệu cụ thể ở đây.”
Ông đưa một tập hồ sơ trong tay cho Benson, Klein và Melissa.
Ba anh em đọc qua, liếc nhau rồi đồng thời chỉ vào vị trí trên trang giấy.
“Chúng tôi muốn xem nhà số 2 phố Thủy Tiên Hoa.” Benson nói, Klein cùng Melissa gật đầu.