Klein nhìn thứ chất lỏng sền sệt màu xanh đậm khó mà nói là một khối hay một cốc chất lỏng. Anh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, hỏi.
“Cứ thế uống vào? Không cần chuẩn bị gì khác sao? Tỷ như nghi thức, niệm thần chú hoặc cầu nguyện?”
Lão Neil "ồ" một tiếng rồi đáp.
“Chuẩn bị? Có chứ. Đầu tiên, cậu hãy uống một cốc rượu nho Entis Ormill, hút một điếu xì gà Dipsy, sau đó ngâm nga một giai điệu du dương, nhảy một bài khiêu vũ cung đình, thích chơi điệu Clacket cũng được, cuối cùng làm một ván bài Quint...”
Thấy vẻ mặt Klein càng lúc càng ngu ngơ, lão Neil bật cười, rồi tóm tắt đoạn trên bằng một câu chốt.
“… Trong trường hợp cậu cảm thấy khẩn trương.”
... Ông hài hước quá nhỉ... Khoé miệng Klein giật giật khi nhịn xuống cảm giác muốn rút súng ra.
Anh đặt gậy chống xuống, đưa tay phải ra nắm lấy cái cốc như thể đang bưng một thứ rất nặng. Mùi ma dược thanh đạm thoang thoảng như có như không.
“Chàng trai trẻ, đừng do dự, càng chần chừ thì cậu sẽ càng khẩn trương, càng sợ hãi, càng ảnh hưởng tới việc hấp thụ.” Lão Neil đưa lưng về phía Klein, ra vẻ thuận miệng nói.
Không biết từ lúc nào, lão đã đi tới cạnh bể nước, vặn vòi rửa hai tay.
Klein lặng lẽ gật đầu. Anh hít vào một hơi thật sâu, rồi đưa cái ly đục ngầu kia lên miệng, ngửa đầu, ừng ừc uống sạch trong một hơi hệt như hồi bé nắm mũi uống thuốc.
Một cảm giác mát rượi, trơn trượt tràn ngập khoang miệng anh, sau đó lướt qua thực quản, trôi xuống dạ dày.
Chất lỏng sền sệt màu xanh đậm kia phảng phất như mọc ra những xúc tu vừa nhỏ vừa dài, tạo ra cảm giác lạnh lẽo và kích thích chui vào từng tế bào trong người Klein.
Anh không thể kìm lại cơn co giật, tầm mắt trở nên mơ hồ, hết thảy màu sắc trở nên đậm hơn, đỏ càng đỏ, xanh càng thêm xanh, đen lại càng đen. Những khối màu đậm đặc ấy đan xen lấy nhau hệt vừa được bậc thầy trường phái Ấn tượng hắt dội lên bức tranh.
Cảnh tượng ấy giống hệt hình ảnh mà Klein từng trải qua khi bị 'Người Thông Linh' Daly dò hỏi.
Lúc này, tầm mắt anh nhòe đi, tư duy mơ hồ nhưng rõ ràng, hệt như một kẻ gặp nạn đang trôi nổi trên biển khơi.
Rồi, hình ảnh xung quanh anh dần trở nên rõ ràng. Những màu sắc gối lên nhau một cách rõ nét. Lớp sương mù xám mênh mông và hư ảo tràn ngập không gian.
Xung quanh anh là những thứ khó có thể miêu tả được hình thể. Thậm chí có thứ còn trong suốt đến mức gần như không tồn tại. Ở đằng xa là từng quầng sáng trong vắt mang màu khác nhau. Chúng phảng phất như có được sinh mệnh và ẩn chứa nguồn kiến thức vô cùng vô tận.
Điều này khá giống với những gì anh nhìn thấy ở "nghi thức đổi vận"... Klein cúi xuống theo bản năng, phát hiện "mình" còn đứng nguyên tại chỗ, thân thể đang co rút lại.
Anh đột nhiên hiểu ra, ý thức bỗng chìm xuống hòa hợp với thân thể.
Oanh!
Sương mù nhanh chóng tan đi. Các khối màu trở lại bình thường. Quầng sáng trong vắt và những vật thể không tồn tại biến mất trong phút chốc.
Tình cảnh trong phòng luyện kim đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, nhưng Klein lại có cảm giác đầu mình đang căng ra như sắp nứt. Anh nhìn đâu cũng thấy bóng chồng, tiếng thì thầm không biết từ thứ gì phát ra truyền tới bên tai.
“Hornacis.... Flegrea... Hornacis.... Flegrea.... Hornacis.... Flegrea...”
Trán Klein nhói lên. Lòng anh tràn ngập xúc động muốn phát tiết, muốn phá hỏng mọi thứ.
Anh nhíu mày, liên tục lắc đầu.
“Cậu thấy tầm mắt mình không bình thường, còn nghe được âm thanh chưa từng nghe bao giờ phải không?” Lão Neil đứng cạnh đó cười hỏi.
“Đúng vậy, ông Neil, tôi nên làm gì bây giờ?” Klein nhịn xuống cảm xúc táo bạo điên cuồng, mở miệng dò hỏi.
Lão Neil cười ha hả.
“Đó là bởi hiệu lực của ma dược đang tràn ra. Song cậu lại không biết cách khống chế nó. Được rồi. Cậu thử làm theo lời lão nhé, hãy nghĩ đến một thứ thường gặp, đơn giản, dễ hình dung trong đầu.”
Klein cố gắng tập trung sự chú ý, phác họa hình ảnh chiếc mũ phớt tơ lụa màu đen trên đầu mình, nghĩ tới cảm giác khi vuốt và hình dáng cụ thể của nó.
“Tập trung tất cả lực chú ý vào nó, liên tục lặp đi lặp lại, không ngừng phác hoạ, có thấy đỡ hơn không?”
Giọng lão Neil hệt như một ca khúc an hồn truyền tới.
Klein dần chuyển sự chú ý lên chiếc mũ tơ lụa mà hắn vừa tưởng tượng ra, chỉ cảm thấy tiếng thì thầm bên tai nhỏ dần, cho đến khi biến mất, mà bóng chồng trước mắt cũng dần trùng lên nhau, không còn nhòe đi nữa.
“Đỡ hơn nhiều.” Klein ổn định cảm xúc hỗn độn trong lòng, thở hắt ra một hơi.
Anh cúi đầu nhìn thân thể mình, không phát hiện bất kỳ tình huống dị thường nào.
Klein di chuyển tay chân, vừa chờ mong vừa nghi hoặc hỏi.
“Tôi thành công chứ? Có thể xem là Thầy Bói chưa?”
Lão Neil lấy một chiếc gương thủy tinh ở cạnh đó rồi đưa tới trước mặt anh.
“Nhìn con mắt đi.”
Klein chăm chú nhìn. Trong gương, anh đội mũ dạ đen, nét mặt góc cạnh, ngũ quan bình thường, ngoại trừ mồ hôi trên mặt thì không có gì khác biệt cả.
Dựa theo gợi ý của lão Neil, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt mình. Lúc này, anh mới nhận ra con ngươi màu nâu đã trở nên sậm hơn không ít, phảng phất như màn đêm không có ánh sáng, sâu tới mức có thể hấp thu linh hồn người khác.
— Bình thường mà nói, đồng tử màu nâu đậm rất dễ bị xem là màu đen. Nếu không nhìn kỹ thì Klein cũng khó mà nhận ra.
“Đây là tác dụng ma dược hiển lộ ra ngoài. Chờ cậu học xong minh tưởng, biết cách ẩn giấu thì con mắt sẽ trở lại bình thường.” Lão Neil mỉm cười chìa tay phải ra, “Chúc mừng cậu, Kẻ Phi Phàm mới, 'Nhà Bói Toán' của chúng ta.”
“Cảm ơn.” Klein bắt tay đối phương, “Ông Neil. Khi nào tôi có thể học minh tưởng?”
“Bây giờ là có thể rồi. Bước đầu tiên của minh tưởng khá đơn giản, đặc biệt là với Kẻ Phi Phàm.” Lão Neil cười nói, “Thực ra, việc cậu đã vẽ ra một vật phẩm trong đầu để chuyển sự chú ý, ngăn chặn sức mạnh tràn lan ban nãy chính là bước đầu tiên của minh tưởng. Cậu làm lại một lần nữa đi.”
Klein nhắm mắt lại, vẽ chiếc mũ phớt tơ lụa màu đen trong đầu. Một vài ý nghĩ lung tung nhanh chóng xuất hiện, rồi rơi xuống tới tấp, chỉ để lại chiếc mũ phớt kia.
“Để cho đầu óc trống rỗng, thay thế thứ đã phác họa ra bằng một thứ gì đó do bản thân mình tưởng tượng, không tồn tại trên thế giới này.”
“Cậu nhất định phải tuân theo quy tắc này. Chỉ có như thế, cậu mới có thể tiến vào minh tưởng, có thể từng chút từng chút kết hợp làm một với cái ‘siêu tôi’, ‘vô hạn tôi’, ‘vũ trụ tôi’, đạt được gợi ý và nhìn thấu chân lý, thu hoạch được tri thức mà mà chỉ bản thân mới có thể ngộ ra. Trong lĩnh vực thần bí học, nó được gọi là ‘Kinh nghiệm Mật khế’.” Lão Neil trấn an hắn: “Phần sau thì cậu tạm thời chỉ cần nghe thôi. Quan trọng nhất bây giờ là tiến vào minh tưởng.”
Tưởng tượng ra thứ không tồn tại trên thế giới này... Những thứ trên Địa Cầu có được không? Klein thử thay hình ảnh chiếc mũ phớt màu đen bằng tên lửa đạn đạo xuyên lục địa vừa to vừa dài màu xanh đất mà hắn từng thấy trên tivi.
Nhưng bất kể thế nào là phác hoạ như nào, tưởng tượng ra sao, anh chỉ có thể khiến lực chú ý của mình càng thêm tập trung hơn.
Xem ra không được... Klein không thể không phát huy trí tưởng tượng, vẽ một quả cầu ánh sáng, sau đó lại vẽ rất nhiều thứ tương tự rồi gom chúng nó lại một chỗ.
Quả cầu ánh sáng gối lên nhau, thấm đẫm sự ảo tưởng, suy nghĩ Klein dần trống rỗng, như thể đang lơ lửng bay.
Thân thể và tâm hồn Klein trở nên tĩnh lặng. Sương xám hư ảo phủ lên những vật thể không tồn tại cùng quầng sáng trong suốt, cùng những khối màu phức tạp lại hiện ra, nhẹ nhàng trôi nổi trên bầu trời, giơ tay là có thể chạm tới.
Tâm linh kéo dài từng chút một, Klein lặng lẽ nhìn nó, cảm nhận nó, ngăn chặn nó.
“Tốt lắm, dễ dàng tiến được vào minh tưởng như thế, quả là 'Nhà Bói Toán', chỉ kém lão hồi xưa một chút xíu thôi.” Lão Neil cười ha ha, nói. “Đã vậy thì lão sẽ dạy cậu một năng lực thần bí thường được dùng nhất, dễ học nhất, có triển vọng nhất – Linh thị!”
Ông ta dập tắt những chiếc đèn măng sông, mở ra cánh cửa ngầm của phòng luyện kim, khiến vị trí Klein đang đứng tối tới mức không thể nhìn rõ thứ gì.
“Được rồi, cậu hãy duy trì trạng thái hiện tại, giơ hai tay lên, đặt trước mắt, ngón trỏ ngượct nhau, đừng để nó đụng vào, rồi mở mắt ra cho đến khi quen với bóng tối.”
Klein làm từng bước theo hướng dẫn của Neil, nhìn ngón tay đối diện nhau trước mắt mình và hình dáng vật dụng xung quanh.
“Đáng nhẽ ra phải nằm xuống để thân thể được thả lỏng hoàn toàn. Nhưng hiệu quả minh tưởng của cậu không tệ nên chúng ta sẽ tiếp tục luôn.” Lão Neil cười một tiếng, “Cậu hãy đưa tiêu điểm tầm mắt mình về phía sau tay, nhất thiết là phải ở phía sau nhé, rồi chậm rãi di động ngón tay, duy trì trạng thái ngược nhau nhưng không chạm nhau, mà đừng để chúng rời khỏi tầm mắt mình đấy.”
Klein bình tĩnh nghe, rồi đưa mắt về khoảng trống phía sau bàn tay, khiến hai ngón tay đối diện nhau lại không chạm nhau từ từ di chuyển trong tầm mắt mình.
Một lần, hai lần, ba lần... Đột nhiên Klein nhìn thấy một ánh lửa đỏ xuất hiện giữa ngón tay mình.
“Ôi…” Anh kêu lên.
“Cậu thấy màu sắc rồi hả? Không tồi, đây chính là bước đầu Linh thị. Màu sắc đó chính là hào quang của cậu đấy.” Lão Neil cười khúc khích, “Đừng vội. Cứ làm thêm vài lần cho quen đã, rồi hẵng nhìn sang nơi khác. Nhân đây lão cũng sẽ giải thích cho cậu ý nghĩa của những màu sắc khác nhau đó.”
“Vâng.” Klein di chuyển ngón tay qua lại, chăm chú nhìn kỹ màu đỏ lửa kia.
Lão Neil suy nghĩ một lát rồi nói.
“Đơn giản mà nói thì lĩnh vực chủ yếu của thần bí học là chia các bộ phận không phải xác thịt của con người làm bốn cấp, thứ cốt lõi nhất được gọi là ‘Thể tinh thần’ cũng chính là linh tính cơ bản nhất của mỗi người. Phái vạn vật có linh tin rằng tất cả các sinh vật đều có linh tính và tinh thần.
Cái khác thì lão không rõ, nhưng với Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn mà nói, mục đích của minh tưởng, phương thức tăng cường lực lượng đều hướng về ‘Thể tinh thần’.
Ngoài 'Thể tinh thần là ‘Thể tinh linh’. Nó là phương thức kết nối giữa ‘Thể tinh thần’ với Linh Giới và Tinh không, là biểu hiện bên ngoài của ‘Thể tinh thần’, còn liên quan trực tiếp tới ý chí và cảm xúc hiện tại của bản thân cậu… Cảnh mà cậu thấy sau khi sử dụng ma dược chính là hình ảnh mà ‘Thể tinh linh’ chứng kiến khi lang thang ở Linh Giới. Thế giới đó không tuân theo quy luật của thế giới vật chất. Nó liên quan tới cái 'Siêu Tôi', 'Tôi Vô Hạn', 'Tôi Vũ Trụ'. Ở đó, quá khứ, hiện tại và tương lai được xếp chồng lên nhau. Đó là nguồn gốc của bói toán. Ở Linh Giới, những gì cậu thấy chỉ là một hình ảnh, một biểu tượng cần được diễn giải mới hiểu được ý nghĩa cụ thể của nó. Bói toán và rất nhiều ma pháp khác đều thực hiện thông qua Thể tinh linh. Mối quan hệ giữa nó và ‘Thể tinh thần’ có sự khác nhau nhất định, đừng nhầm.”
Một cái chỉ cơ thể, một cái để sử dụng… Klein tiếp tục nhìn vầng hào quang giữa các đầu ngón tay và đưa ra một kết luận đơn giản.
“Bên ngoài cùng là ‘Thể tâm trí’. Tại đây, nó sẽ kết hợp với cơ thể xác thịt… Nó liên quan tới bộ não của cậu, là biểu hiện tổng thể của khả năng suy luận, phân tích, quan sát và nhận biết thể hiện ra ngoài… Một vài ma dược chủ yếu nâng cao điều này, cũng có không ít ma thuật nhằm vào nó.”
Lão Neil giải thích khá kỹ càng, “Tầng ngoài cùng là ‘Thể Aether’. Nó là biểu hiện của năng lượng sống và trạng thái cơ thể của cậu.
Màu hào quang cậu thấy là biểu tượng hiển lộ bên ngoài ‘Thể Aether’. Nói cách khác, ngoài oán linh, linh thể, quỷ hồn, cậu có thể dùng Linh thị để nhìn cả những thứ không nên nhìn. Ha ha, cậu cũng có thể xác định được ‘Thể Aether’ hay hào quang của người khác. Dựa vào độ dày, độ sáng, màu sắc để xác định trạng thái cảm xúc và sức khỏe của đối phương.
Khi Linh thị của cậu được tăng lên, nắm giữ nhiều kiến thức thần bí hơn thì cậu sẽ khám phá ra nhiều chi tiết hơn. Cậu thậm chí có thể dùng nó để đoán tuổi thọ của một người dài hay ngắn.
Đúng rồi, lão vừa nói tới trạng thái cảm xúc. Bởi ‘Thể tinh linh’ cũng có thể hiển thị ra bên ngoài một chút. Khi danh sách cậu cao hơn, Linh thị đạt tới giai đoạn khá mạnh thì có thể nhìn được cả ‘Thể tinh linh’ của đối phương, thông qua đó để biết được nhiều thứ hơn. Đó là cấp độ mà chỉ có ‘Thầy Bói’ và ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn' mới có thể đạt được.
Có vài tên tuyên bố rằng trạng thái Linh thị mạnh nhất có thể nhìn được mọi thứ ở bất cứ nơi nào, bao gồm cả quá khứ và tương lai. Có điều, lão đây không tin lắm.”
Nghe có vẻ rất lợi hại… Klein bắt đầu trở nên háo hức.
Lão Neil ho khan một tiếng rồi tiếp tục.
“Chúng ta sẽ quay trở lại vấn đề về ‘thể Aether’ hay còn gọi là màu sắc hào quang nào. Những vị trí liên quan tới vận động như tay chân cậu sẽ có màu đỏ. Đầu và bề mặt não có màu tím. Nơi bài tiết chất thải sẽ có màu cam. Hệ thống tiêu hóa có màu vàng. Tim và hệ thống điều tiết khác có màu xanh lục. Cổ họng và các bộ phận của hệ thần kinh là màu xanh lam, nếu toàn bộ đều cân đối thì cơ thể sẽ khoác màu trắng… Đó là biểu tượng của sự khỏe mạnh.
Nếu chúng tối hoặc mỏng đi, màu sắc sẽ thay đổi. Điều đó cho thấy vị trí tương ứng đã xảy ra vấn đề, đang ở trong trạng thái mệt mỏi hoặc sinh bệnh.
Ngoài ra, lớp bên trong ‘Thể tinh linh’ tương ứng với cảm xúc hiện tại. Màu đỏ có nghĩa là nhiệt tình phấn khởi. Màu cam là ấm áp và hài lòng. Màu vàng tức là vui vẻ hướng ngoại. Màu xanh lá cây là bình tĩnh, hài hòa. Màu xanh lam là tỉnh táo và suy tư. Màu trắng có nghĩa là sáng sủa, tích cực hướng về phía trước. Màu tối là sầu muộn, buồn phiền, trầm lặng. Màu tím cho thấy Linh tính đang chiếm vị trí chủ đạo, lạnh nhạt, xa cách…”
Klein lặng lẽ ghi nhớ, ổn định Linh thị ban đầu của mình.
“Được rồi. Cậu hãy nhìn các vật khác xem.” Lão Neil không nói thêm nữa, ông gật đầu bảo.
Klein chậm rãi quay đầu, nhìn về phía lão Neil. Anh thực sự có thể tìm ra nhiều hào quang có màu sắc và độ dày mỏng khác nhau trên người ông. Màu tím tại vị trí đầu là rõ nhất, màu đỏ ở tay chân thì khá tối, màu trắng bao phủ cả cơ thể cũng hơi mỏng.
Quả là người có tuổi… Klein thầm nghĩ.
Đến tận giờ phút này, trông thấy những thứ như vậy, anh mới có cảm giác mình đã trở thành ‘Kẻ Phi Phàm’.
“Mình là Kẻ Phi Phàm rồi!”
Anh dời mắt, định quan sát tỉ mỉ lão Neil. Bỗng, anh nhận ra khoảng trống đằng sau đối phương xuất hiện một con mắt gần như trong suốt. Nó không có lông mi, trông lạnh lùng và tàn nhẫn.
Con mắt gần như hư ảo ấy đang lẳng lặng chăm chú nhìn vào lão Neil, nhìn vào mình!
Thứ này… Klein run lên, mở miệng thốt ra, “Có một đôi mắt sau lưng ông kìa!”
Lão Neil sửng sốt rồi gượng cười, “Đừng để ý tới nó!"