Dunn Smith nhìn chằm chằm vào Klein bằng đôi mắt xám của mình hơn một phút mà không nói một câu.
Dưới cái nhìn đầy áp lực và sự im lặng như vậy, Klein vẫn không lùi bước, cũng không dời ánh mắt, kiên định nhìn thẳng lại đối phương.
“Cậu nên biết, một khi đã uống ma dược thì sẽ không có đường lui.” Cuối cùng, Dunn mở lời bằng giọng trầm và không có cảm xúc.
Klein nở nụ cười đáp.
“Tôi biết, nhưng tôi tin tưởng trực giác của mình.”
Đầu tiên, 'Kẻ Không Ngủ' không phù hợp với nhu cầu của mình. Miêu tả về 'Khán Giả' trong Hội Tarot cũng vậy. Anh lại không biết bao giờ mới có thể tiếp xúc với những đường tắt phi phàm khác, nước xa không cứu được lửa gần, do đó không nên chờ đợi nữa. Theo logic này, 'Người Nhặt Xác' cũng bị loại, chỉ còn lại hai lựa chọn là 'Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn' và 'Nhà Bói Toán'.
Trong tình huống mà tất cả các danh sách ma dược đều có độ nguy hiểm như nhau, bản thân lại không cách nào tìm hiểu sâu hơn, thì mô tả về 'Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn' và 'Nhà Bói Toán' là hai con đường phù hợp với nhu cầu của anh nhất. Và dẫu những lời hối hận rằng đã không chọn 'Người Học Việc', 'Kẻ Trộm' và 'Nhà Bói Toán' chỉ là vài dòng mà đại đế Roselle tiện tay viết ra, cũng đủ làm cho cán cân trong lòng anh nghiêng về một phía.
Hơn nữa, nhật ký đã cho thấy, chỉ cần nắm giữ bản chất ‘tiêu hóa’ và ‘nhập vai’ là có thể làm giảm tác dụng phụ của ma dược. Còn về những tiếng nỉ non cùng âm thanh cám dỗ hư ảo đẩy con người ta rơi vào bóng tối và điên cuồng kia, dù bản thân mình không trở thành Kẻ Phi Phàm thì cũng vẫn phải đối mặt với nó!
“Tốt thôi.” Dunn Smith đứng dậy, cầm lấy cái mũ chóp cao lên, vừa đội vừa nói, “Đi xuống lòng đất với tôi.”
Klein gật đầu và cúi người cảm ơn.
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân của họ vang vọng trên lối cầu thang trống trải.
Sự im lặng ấy khiến nỗi lo trong lòng Klein bỗng tăng vọt, anh bèn mở miệng bắt chuyện.
“Đội trưởng, ông từng nói rằng uống ma dược sẽ không trực tiếp đạt được kiến thức thần bí học, chỉ được xem là có tư cách học tập và nắm giữ nó. Vậy những kiến thức thần bí học ấy đến từ đâu? Là do các nhà hiền triết đã mạo hiểm tính mạng tìm tòi từng chút một, hay thông qua các phương thức khác?”
Mặc dù không khí dưới lòng đất rất mát mẻ, tình trạng thông gió vô cùng tốt, nhưng những cơn gió thi thoảng thổi qua khiến người ta không khỏi rùng mình.
Dunn liếc anh, đôi mắt màu xám tro trong bóng tối trở nên vô cùng sâu thẳm. Ông bình thản đáp.
“Cách đầu tiên là do bản thân mình tự tìm hiểu, tổng kết và cải tiến. Cách thứ hai là được thần linh ban ân. Cách thứ ba, hừm, lắng nghe những 'tiếng thì thầm' nguy hiểm mà người bình thường không thể nghe thấy. Có đôi lúc chúng sẽ truyền đi những kiến thức thần bí thay vì những từ vô nghĩa thường ngày. Nhưng theo những gì mà tôi biết, kẻ nào dám lắng nghe chúng chắc chắn sẽ phát điên hoặc sa đọa thành quái vật. Đương nhiên, chúng ta phải cảm ơn họ, bởi những ghi chép mà bọn họ lưu lại là tài sản quý báu trong lĩnh vực thần bí học.”
Chuột bạch hình người sao... Khí lạnh trong lòng đất ùa tới, Klein đột nhiên rùng mình, 'Nghi thức đổi vận' của mình bỗng biến thành “ma pháp triệu tập” như vậy, còn kèm theo vô số tiếng “thì thầm” vừa điên cuồng vừa khủng bố ấy có lẽ sẽ mang tới ảnh hưởng như vậy chăng?
Đến ngã tư đường, Dunn không đi tới 'Cổng Chianese' hay ngoặt kho vũ khí, vật liệu và tài liệu lịch sử mà dẫn Klein rẽ vào con đường bên trái tới gần nhà thờ St. Selina.
Đi được một nửa, ông dừng lại, chạm vào một cái gì đó để mở ra một cánh cửa ngầm.
“Đây là phòng luyện kim của tiểu đội Kẻ Gác Đêm chúng ta. Tôi sẽ bảo lão Neil vào trong 'Cổng Chianese' để nhận phương pháp điều chế và tài liệu tương ứng cho 'Nhà Bói Toán'. À, vận may của cậu tốt đấy. Hẳn Nữ Thần đã che chở cậu. Tài liệu 'Nhà Bói Toán' hình như vẫn còn hai phần, nếu không thì cậu sẽ phải đợi rất lâu.” Dunn chỉ bên trong cửa phòng và nói, “Cậu hãy chờ ở đây và quan sát toàn bộ quá trình lão Neil chế biến ma dược nhé, đó là trụ cột đầu tiên của thần bí học. Mà này, không nên động vào vật bên trong đó, bọn chúng rất nguy hiểm, hoặc rất đắt tiền, có khi vừa nguy hiểm lại vừa đắt tiền.”
Nói tới đây, Dunn lại mở miệng nói thêm.
“Đúng rồi, tôi lại quên mất một chuyện. Cậu trở thành Kẻ Phi Phàm là dựa theo yêu cầu để đối phó với nguy hiểm và tìm bút ký, công lao chỉ chiếm một phần trong đó, vậy nên cậu tạm thời không thể chuyển thành thành viên chính thức của tiểu đội. Như vậy, cậu sẽ tiếp tục giữ vị trí nhân viên văn chức với tiền lương không thay đổi và vẫn tiếp tục làm công việc mà tôi đã yêu cầu, chỉ thêm việc đi theo lão Neil học tập các kiến thức thần bí học mà thôi. Về thời gian thì hai người tự sắp xếp với nhau.”
“Vâng.” Ngoại trừ có chút buồn lòng vì không được tăng lương, những chuyện khác Klein đều giơ tay tán thành.
Anh hiểu rõ ẩn ý trong lời Dunn. Dù sao nếu để người vừa mới sử dụng ma dược, còn trong quá trình học tập và nắm giữ kiến thức gia nhập vào đội ngũ chính thức, tham dự những nhiệm vụ siêu nhiên thì chắc chắn sẽ chết rất nhanh.
Dunn xoay người, đi hai bước tới ngã tư đường, đột nhiên xoay người nói.
“Còn chuyện này nữa.”
Tôi biết mà... Klein đã quen với kiểu "phong cách" này của đội trưởng.
“Hành động lúc trước chúng ta nhằm vào Hội Mật Tu đã có thu hoạch nhất định.” Vẻ mặt Dunn vẫn như thường, “Trong thời gian ngắn, bọn họ chắc sẽ không dám chọc vào chúng ta nữa, nhưng cậu cũng không nên khinh thường, bởi vì chúng ta tạm thời còn không biết tầm quan trọng của cuốn sổ tay của gia tộc Antigonus. Từ quan sát của chúng tôi, bọn họ quả thật cất giấu một vài tập tục cổ xưa, có thể liên quan tới Đế quốc Solomon và những quý tộc sa đọa thời đó.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn đội trưởng.” Klein thở ra một hơi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh muốn trở thành Kẻ Phi Phàm ngay lập tức khi có cơ hội chứ không tiếp tục chờ đợi.
Chờ đến khi Dunn đi xa và chắc chắn ông sẽ không quay đầu bổ sung thêm chuyện gì nữa, Klein mới chậm rãi đi vào phòng luyện kim.
Nơi này đặt một bàn dài, trên đó có ống nghiệm, ống nhỏ giọt, cân và ly chịu nhiệt, vô cùng giống với phòng thí nghiệm mà hắn từng gặp đời trước, chỉ là đơn sơ và cổ xưa hơn.
Ngoại trừ những thứ này còn có thể thấy nồi sắt lớn, muỗng gỗ đen, quả cầu thủy tinh trong suốt và những thánh huy bóng tối với đống ký hiệu kỳ quái. Bọn chúng làm cho căn phòng thêm màu sắc thần bí.
Klein cảm thấy hứng thú đánh giá xung quanh, nhưng không động chạm lung tung.
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, lão Neil xách theo một rương nhỏ bằng bạc có khắc hoa văn phức tạp đi vào. Ông ta vẫn mặc một áo bào cổ điển màu đen đặc biệt không phù hợp với thời đại, đội một cái mũ nỉ cùng màu hình tròn.
“Không ngờ thằng nhóc như cậu lại chọn 'Nhà Bói Toán'.” Lão Neil thả rương nhỏ bằng bạc xuống, dùng con ngươi đỏ nhạt có phần đục ngầu liếc Klein một cái, “Tính cách có phần giống lão năm đó, không theo số đông. Tốt lắm, hãy bật ngọn đèn măng sông này lên, rồi ra đóng cửa ngầm lại.”
“Vâng.” Klein kiềm chế sự run rẩy. Anh thắp sáng chiếc đèn măng sông trong phòng luyện kim, khiến cho ánh sáng ảm đạm mông lung lại bao phủ nơi này.
Đùng đùng đùng, cửa ngầm đóng lại, anh xoay người đi về phía lão Neil có tóc hoa râm và gương mặt in hằn nếp nhăn, nhìn đối phương dùng một bó nhánh cây kỳ quái chà rửa nồi sắt lớn màu đen.
“Cách chế biến ma dược trong danh sách vô cùng đơn giản, chí ít thì Danh sách 7 trở xuống là như vậy. Cậu không cần tới ngọn lửa đặc biệt hay nghi thức rườm rà, thậm chí cũng không cần thần chú hay sử dụng linh tính của bản thân, chỉ cần dựa theo phương pháp điều chế, cho đủ số lượng tài liệu vào theo thứ tự rồi khuấy một chút là được.” Neil cười khiến nếp nhăn như nứt ra.
“Thật sao?” Klein rất kinh ngạc hỏi ngược lại. Nếu vậy thì cũng đơn giản giống như 'nghi thức chuyển vận' của mình... Chậc! Nghĩ kĩ hơn lại càng thấy kinh khủng...
“Có lẽ đây chính là đặc ân của thần linh, ca ngợi Nữ Thần.” Động tác vẽ một vòng ở ngực của lão Neil vô cùng qua loa. Tiếp đó, ông ta mở cái rương nhỏ bằng bạc, lấy ra một quyển giấy da dê cổ xưa.
Giấy da dê màu vàng sẫm từ từ mở ra, để lộ những chữ cái đơn lẻ, Klein liếc mắt nhìn qua thì phát hiện đó là chữ Hermes mình quen thuộc. Chúng được viết bằng máu, tạo ra cảm giác máu đang rỉ ra vậy. Trừ điều đó ra thì không có cảm giác khác lạ nào cả.
“Thầy Bói: 100ml nước cất + 13 giọt cỏ Dạ Hương + 7 miếng lá Kim Bạc Hà...” Klein thì thầm đọc nội dung điều chế, nhưng những dòng sau lại bị cùi chỏ của lão Neil che đi, không cách nào thấy được.
“Nước cất chính là nước đã chiết xuất trải qua quá trình chưng cất lặp đi lặp lại, may là lúc trước lão có chế tạo rồi, không cần lãng phí thời gian.” Neil vừa giới thiệu vừa quen thuộc cầm một bình thủy tinh lớn có khắc độ được đóng kín nắp trên bàn lên.
Ông ta mở nắp ra, tùy ý đổ 10ml nước cất vào trong nồi sắt lớn.
Klein không dám đặt câu hỏi, sợ ảnh hưởng tới việc đối phương chế biến, dù sao ma dược làm ra cũng là cho hắn uống.
“13 giọt cỏ Dạ Hương, cái này có thể chiết xuất thành tinh dầu trước để cất giữ.” Neil lấy ra một chai nhỏ màu nâu trong rương bạc, dùng ống nhỏ giọt dễ dàng nhỏ 13 giọt vào trong nồi sắt lớn.
Một mùi thơm an thần nhàn nhạt lan tỏa, bất giác tâm tình của Klein trở nên ôn hòa.
“7 miếng lá Kim Bạc Hà...” Neil cầm một lon có hoa văn bạc lên, mở nắp vớt ra mấy miếng rồi vẩy vào trong nồi sắt lớn, mùi thơm mát mẻ mà kích thích thoang thoảng.
“4, 5, 6, 7, vừa đủ.” Neil cười lên một tiếng, quay sang nhìn cách điều chế trên giấy da dê, “3 giọt Cần Độc, thứ này cậu không thể uống bậy, nếu không cả người cậu sẽ bị tê cứng đến chết. Ở cổ đại nó là lựa chọn tốt nhất để tự sát đấy.”
Tôi cũng đâu có ngốc đến vậy... Klein thầm khinh bỉ một câu.
Neil đổi một ống nhỏ giọt khác, nhỏ Cần Độc vào trong nồi sắt lớn, mùi vị hỗn tạp cổ quái khiến đầu óc người ngửi cảm thấy minh mẫn.
“9g bột cỏ Máu Rồng.” Neil không hoảng không vội vươn tay sâu vào trong rương bạc, nhấc lên một ống nghiệm trong suốt, thứ bột bên trong đen sì như sắt.
Ông ta lấy cân, cốc chịu nhiệt đong đủ 9g bột rồi tiện tay đổ vào trong nồi sắt lớn, sau đó cầm muỗng gỗ đen khuấy đều hai cái. Klein run rẩy nhìn, cảm thấy không quá đáng tin.
“Thật ra thì những nguyên liệu trước đó đều là phụ trợ, thêm nhiều một chút hay bỏ ít một chút đều không ảnh hưởng gì tới hiệu quả cuối cùng, hay là lão cho thêm chút nữa nhỉ?” Lão Neil nói đùa một câu: “Hai loại còn lại mới là mấu chốt, lượng có thể hơi ít một chút, nhưng không thể quá ít, nếu không cậu sẽ 'lên cấp' thất bại. Mà lượng của chúng tuyệt đối không thể nhiều hơn dù chỉ là một chút, bằng không sau khi dùng nó cậu sẽ phải đi gặp bác sĩ tâm lý hoặc tệ hơn là lăn đùng ra chết.”
Klein căng thẳng nhìn Neil cầm ra một cái bình thủy tinh màu đen từ trong rương bạc.
“Máu của Bạch Tuộc Dung Nham, 10ml. Loại bạch tuộc này là loài siêu phàm có biến dị rõ ràng, trên thân mọc đầy biểu tượng thần bí, máu của nó sẽ nhanh chóng phân giải và mất đi tính đặc thù khi ở dưới ánh mặt trời, cho nên phải dùng tài liệu phản quang cất giữ.” Giọng của lão Neil không còn ung dung nữa, động tác vừa nhanh vừa cẩn thận, dùng ống nghiệm đong 10ml máu.
Thứ máu ấy có màu xanh thẳm như bầu trời, luôn luôn ùng ục bốc lên bọt khí, giống như nối liền với thế giới linh tính.
“Rót máu trong ống nghiệm vào, chút dính lại trên thành ống nghiệm không cần để ý tới, đây là để tránh bị quá lượng.” Lão Neil nhỏ giọng nói.
Máu xanh thẳm vừa rơi vào nồi sắt tiếp xúc với chất lỏng có trong đó thì lập tức vang lên tiếng xèo xèo. Ánh sáng xung quanh bị nhuốm màu xanh nhạt, khiến cho Klein có loại cảm giác quen thuộc xa lạ. Đó cảm giác giống như ở trong bụng mẹ khiến linh hồn như được bao bọc.
“Cuối cùng, Tinh Thủy Tinh, 50g.” Giọng của lão Neil vang lên bên tai Klein làm hắn hồi thần lại, tiếp tục nhìn về phía bàn dài.
Trong tay ông ta có thêm một khối thủy tinh tinh khiết tới cực điểm, hơn nữa thủy tinh này lại có bộ dạng cao su giống như thạch rau câu trên Trái Đất, thiếu đi độ cứng cần thiết.
Trong sự chiếu rọi của ánh sáng xanh nhạt, nó phản xạ ra từng điểm sáng nhỏ, giống như trong đó cất giấu cả một mảnh tinh không sáng chói.
“Đây là tài liệu cao cấp dùng để chế tạo quả cầu thủy tinh xem bói... Chỉ cần một ít là được, không cần chính xác.” Neil vừa cân vừa dùng một con dao nhỏ có hoa văn bằng bạc xắt thành miếng nhỏ.
“Nước cất + cỏ Dạ Hương + lá Kim Bạc Hà + Cần Độc + cỏ Máu Rồng + máu Bạch Tuộc Dung Nham + Tinh Thủy Tinh = 'Nhà Bói Toán'...” Lúc này, Klein không tự chủ được mà lẩm nhẩm lại cách điều chế lần nữa.
Chuẩn bị xong, lão Neil ném mấy miếng Tinh Thủy Tinh vào chiếc nồi sắt lớn.
Bụp!
Sương mù hư ảo trong nháy mắt bao trùm khiến cho phòng luyện kim trở nên mù mịt.
Trong sương mù này, Klein như thấy được bầu trời sao, dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của một vài kẻ vô hình nào đó.
Mấy giây sau, sương mù biến mất, Neil dùng muỗng gỗ đen múc chất lỏng màu xanh đậm sền sệt bên trong nồi sắt lớn ra. Chúng có đặc tính rất kỳ quái, liên kết với nhau tuyệt không chia cắt, cho tới khi bên trong nồi sắt lớn màu đen không còn thừa lại chút nào.
Chất lỏng màu xanh đậm được đổ vào một cái ly đục không thấy rõ bên trong, lão Neil chỉ tay và nói.
“Nó đây, ma dược 'Nhà Bói Toán' của cậu.”