Bạch y nhân này tiến lên một bước, cẩn thận xem kỹ khuôn mặt Quân Vô Ý, có chút kích động nói:
- Vô Ý tiểu đệ, đệ vẫn vậy, vẫn phong thái năm xưa. Nếu tiểu thư mà biết, chắc chắn sẽ…
Khi nói tới đây hắn đột nhiên dừng lại, cười áy náy nói:
- Vô Ý, mười năm qua đệ vẫn tốt chứ? Huyền khí tiến giai đến địa huyền rồi ah? Quả nhiên là đáng mừng.
Trên thực tế, lấy niên kỷ của Quân Vô Ý mà nói, bình thường có thể đạt tới cảnh giới địa huyền trung giailà đã có thể nói là đáng quý rồi, huống chi Quân Vô Ý đã tàn phế mười năm nay. Huyền khí tu vi không những không lùi mà còn tiến bộ, chắc chắn là vô vàn khó khăn.tuy nhiên, Quân Vô Ý cho dù tiến bộ như thế no, chung quy vẫn là người tàn phế. Chuyện này, lại không thể thay đổi, ít nhất trong mắt "Mộ huynh" này là như vậy.
Thời điểm nghe tới hai chữ "tiểu thư", trên khuôn mặt đã lâu không dao động của Quân Vô Ý hiện ra một tia thương cảm, mà cơ mặt cũng co giật thống khổ một hồi, một lúc sau mới trở lại bình thường. Mà trên mặt bạch y nhân còn lại, nhất thời cũng nổi lên một cỗ thần sắc kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Quân Vô Ý, sát ý lại gia tăng!
- Quân Vô Ý, nửa thân dưới của ngươi tuy rằng tàn phế, thành một cái phế vật, bất quá thoạt nhìn ngươi xem ra cũng là nghĩ thông suốt rồi nha, suy nghĩ được như vậy cũng xem như không tồi…
Bạch y nhân còn lại cười ha ha, nói móc trào phúng, câu nói này thái độ đúng là khác một trời một vực với người đầu tiên, giống như hắn có mối thù không đội trời chung với Quân Vô Ý.
- Các hạ nói đúng trọng tâm nha, tam thúc của ta chân tàn nhưng tâm không phế, nhưng nếu não các hạ mà tàn thì chắc chắn không có thuốc nào chữa được.
- Ca ca này ah, ngàn vạn lần không nên xem mình quá trọng yếu, tự vấn lương tâm mình một chút, ngươi là quan lớn trong tổ chức của ngươi ah? Ngươi có thể đại biểu cho toàn bộ tổ chức sao? Quân gia ta cho dù giết chết ngươi, chủ tử của ngươi sẽ vì một cái mạng chó nhà ngươi mà cùng Quân gia ta gây chiến sao?