Yuuka ngập ngừng đứng dậy trong lúc tôi vẫn đang giằng co với Nihara-san.
Hai tay cô ấy giữ chặt mic.
Và một giai điệu được cất lên.
Yuuka hít một hơi dài.
Như một thiên sứ giáng trần, cô ấy bắt đầu ngân nga.
Vẫn là khuôn mặt vô cảm xúc đó, nhưng tiếng hát của cô ấy lại thật truyền cảm và đẹp đẽ.
"A, mình đã từng nghe bài này ở chương trình giọng ca vàng nào đó!"
"Chà, Watanae-san giỏi quá!"
Quả là diễn viên lồng tiếng, Izumi Yuuna.
Có thể hát hay đến mức không ai dám so bì.
Và khả năng đó càng khiến mọi người xung quanh khó có thể nhận thức rằng liệu đây có phải là bài hát anime hay không.
"Cô ấy đang ở đây... Oi, Yuuichi! Cô ấy (Yuuna) đang hiện ra trước mắt tao!!"
Không phải đâu, mày bị ảo tưởng thôi. Lại còn rơi lệ nữa chứ, thằng Masa này.
Mà, quả thực... Watanae-san ở trường, so với cô ấy có chút điểm tương đồng.
Giọng ca của Yuuna đã lấp đầy căn phòng này.
Nhưng, có điều gì không đúng. Tôi tự hỏi liệu đó là gì.
――Thế nào nhỉ?
Giọng cô ấy nghe có vẻ khác so với giọng tôi nghe được trên bài hát chủ đề của Yuuna.
◆
Và như vậy, sự kiện karaoke thảm hoạ đã kết thúc mà không xảy ra tai hoạ gì cả.
"Watanae-san! Lần sau lại đi chơi nhé! Có cậu đi cùng, bọn mình vui lắm đó!"
"Nếu mình có hứng."
Yuuka đáp lại không mặn mà.
"Vậy thì, gặp lại sau, Masa."
"Ờ... gặp lại sau."
Masa đầy u ám rảo bước về nhà.
Thằng này đã chọn rất nhiều bài anime để hát, để rồi bị bọn con gái trêu chọc.
Biết đọc không khí mà chọn bài đi chứ, thiệt tình.
Sau khi tạm biệt mọi người, tôi liền đi đường vòng để về nhà.
...Chắc hẳn sẽ ổn thôi.
Lỡ như có người thấy tôi và Yuuka đi vào chung nhà... bản thân tôi cũng không muốn tưởng tượng thêm nữa.
Đến trước cửa, tôi cẩn thận nhìn trái ngó phải kiểm tra xung quanh. Sau khi đã đảm bảo an toàn, tôi liền bước vào nhà.
"Chào mừng anh về nhà!"
"Waaa?!"
Khoảnh khắc tôi bước vào nhà, Yuuka vồ lấy tôi, đôi mắt sáng lạng, cứ như một chú cún bự vậy.
Cô ấy vừa ôm chặt lấy tôi, vừa phụng phịnh hai má.
"Em đợi anh lâu lắm rồi đó――"
"Trời ạ, mới có ba phút hay sao thôi mà. Thật đó."
"Ba phút hay không, để em phải đợi mòn mỏi thì sẽ ra sao?"
"Như vậy còn nhanh hơn cả mỳ ăn liền đó."
Yuuka nhanh chóng mỉm cười hạnh phúc.
Biểu cảm trên mặt cô ấy khác hoàn toàn với lúc trước――đó là một biểu cảm thanh thản và mãn nguyện.
Thấy Yuuka như vậy, bờ vai của tôi cũng dần trở nên dễ chịu hơn.
"Haa. Karaoke với mọi người thật là mệt mỏi..."
"Nè! Có rất, rất nhiều bài em muốn hát nữa, nhưng lại không thể!"
"Dù tất cả những bài đó, anh đều không biết, nhưng họ vẫn cố gặng hỏi những thứ như là 'Cậu biết bài này mà, phải không?'"
"Sau đó họ còn muốn em song ca nữa! Cứ như muốn đồ sát chúng ta vậy!"
Là hai con người hướng nội, chúng tôi bắt đầu phàn nàn về những thứ không thể nói trước mặt người khác.
Trò chuyện như thế này khá là thoải mái, nhất là khi chúng tôi có thể thông cảm với nhau.
"A, đúng rồi! Yuu-kun, anh có thể nghe một bài mà em muốn hát, ngay bây giờ được không?"
"Hả? Dù chúng ta vừa mới đi karaoke xong?"
"Ừm. Vậy thì anh hãy chú ý lắng nghe nhé."
Yuuka hít một hơi dài và cất giọng hát.
Chính là bài lúc nãy ở phòng karaoke, bài hát anime cực kỳ nổi tiếng đó.
Nhưng dường như... giọng của cô ấy nghe khác hẳn so với lúc hát karaoke.
"...Là Yuuna-chan."
Tôi lặng lẽ nói, và Yuuka liền mỉm cười đầy hạnh phúc.
"Hể? Nhưng ở phòng karaoke, giọng em khác hoàn toàn cơ mà...? Ể?"
"Ừm. Lúc trước em cố tình hát bằng giọng khác đó!"
"Tại sao?"
"Nếu dùng giọng thật trước mặt mọi người, em có thể sẽ bị lộ, và Yuu-kun không hề muốn điều đó phải không? Anh đã nói rằng Kurai-kun cũng thích Alice Stage, nên..." [note30787]
À... phải rồi.
Tôi gật đầu sau khi đã hiểu ra lý do cô ấy làm như vậy. Nhưng Yuuka bỗng đỏ mặt và nhìn về phía tôi với cặp mắt cún con.
"...Nhưng, đó không phải lý do duy nhất..."
"Còn nữa ư?"
Còn lý do nào nữa mà cô ấy phải làm vậy, hơn là việc tránh bị lộ?
Thấy tôi đứng đờ ra đó, Yuuka mỉm cười và lắc đầu ngán ngẩm.
Cô ấy đặt ngón tay lên môi――và nói:
"Việc giữ bí mật giữa em và Yuu-kun... khiến em cảm thấy hạnh phúc đó."