"Hừm..."
Tôi rời khỏi phòng và xuống cầu thang, vẫn còn dụi mắt trong cơn ngái ngủ.
Hửm? Tại sao lại có âm thanh đến từ nhà bếp...?
Tôi thấy khó hiểu vì đầu óc vẫn còn đang lơ tơ mơ.
"Aa! Chào buổi sáng, Yuu-kun! Cảm ơn anh vì đã cho em dùng phòng của Nayu-chan."
Tôi nhìn thấy một cô gái đang mặc blazer trong bếp.
Cô ấy có một mái tóc đen dài chạm đến vai.
Cô ấy có một đôi mắt lớn, hai mí đang cụp xuống.
Cô ấy tuy mảnh mai, nhưng lại có thân hình xinh xắn cùng với những đường nét chuẩn chỉ.
"Aa... Chào buổi sáng, Yuuka-chan."
Phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra đây là hôn thê của mình, Watanae Yuuka.
Thấy tôi như vậy, Yuuka-chan bĩu môi.
"Mãi anh mới trả lời em..."
"Không, đó là vì em khác hoàn toàn so với ấn tượng ở trên trường. Trong thoáng chốc anh cũng không nhận ra nổi em."
"À... Ý anh là do kiểu tóc và cặp kính của em à? Quả thực ngoại hình này đem lại cảm giác khác thật."
Watanae phồng má lên đầy tự hào và dựng lên cặp kính.
Sau đó, cô ấy sử dụng tay trái giữ mái tóc, kết hợp uyển chuyển cùng với tay phải để buộc chúng lại với nhau.
Chà. Đây mới là Watanae ở trường mà tôi biết.
Cột tóc đuôi ngựa thay đổi hoàn toàn ngoại hình của cô ấy.
Nhưng, cặp kính đó còn có ảnh hưởng lớn hơn. Khi không đeo chúng, cảm giác như hai mí của cô đang sụp xuống vậy. Nhưng khi đeo vào, đôi mắt của cô ấy lại xếch vào, nhìn đầy sắc sảo.
"Ôi... hào quang của em trong phút chốc thay đổi 180 độ luôn."
"Đúng không? Cặp kính này giúp em kiềm chế lại bản thân."
Yuuka-chan tiếp tục phồng má lên đầy tự hào.
Trong khi đó thì tôi lại...
"Gái 3D thật đáng sợ..."
"Đáng sợ?! Tại sao?!"
"Việc mà họ có thể thay đổi ngoại hình ngay lập tức... không đáng sợ à? Có khác gì Lupin đâu?"
"Con gái còn có thể thay đổi nhiều hơn nếu dùng trang điểm đó"
"...Mức độ đó thì khác gì phim kinh dị đâu. Cứ như ma hay tương tự vậy."
Biết được gái 3D có thể dễ dàng thay đổi ngoại hình như thế khiến tôi khiếp sợ.
Yuuka thấy phản ứng đó của tôi, đành phải thở dài.
"Ý của em là, khi trò chuyện thì em sẽ nói không ngừng, hiển nhiên là do giao tiếp kém. Vậy nên em dùng cặp kính này để khiến bản thân trở nên nghiêm túc. Như vậy, em có thể giấu đi sự thật là bản thân kém giao tiếp. Em sẽ trở thành một Watanae nghiêm túc và tẻ nhạt."
"Thông minh nhỉ...? Chắc là sẽ tốt hơn so với không đeo kính."
Tôi hiểu rõ quan điểm của cô ấy.
Bằng cách này, cô ấy có thể tạo khoảng cách với người khác, và tôi rất đồng cảm với chuyện đó.
Có khi chúng tôi giống nhau hơn mình nghĩ.
Sau khi trò chuyện xong, hai chúng tôi cùng nhau rời khỏi nhà.
"Cặp hôn thê đến trường cùng nhau. Cảm giác như hai ta đang làm gì đó cấm kỵ nhỉ?"
Xấu hổ bởi chính lời nói của mình, Yuuka-chan mỉm cười e thẹn.
Biểu cảm dịu dàng của cô ấy thực sự trái ngược với Watanae-san ở trường.
"Hừm... Em phải đảm bảo không ai trong lớp biết được chuyện chúng ta đang đính hôn nhé."
"...? Tại sao vậy?"
Yuuka-chan nhìn chằm chằm về phía tôi, cứ như không suy nghĩ tí gì về chuyện này.
Đi cạnh Yuuka-chan, tôi bắt đầu cảnh báo cho cô ấy về những chuyện có thể xảy ra.
"Nếu chúng ta không giữ bí mật chuyện này thì sẽ xuất hiện rất nhiều lời đồn, mọi người sẽ bắt chuyện và tra hỏi, đại loại như vậy. Em có khi sẽ phải tiếp chuyện với rất nhiều người."
"Uuu... Không tốt tí nào cả."
"Hơn nữa, là một diễn viên lồng tiếng, em nên tránh việc nổi bật quá."
Diễn viên lồng tiếng kết hôn có thể là một chủ đề chấn động, nên giữ kín mối quan hệ này rất là quan trọng.
"Em hiểu rồi! Em sẽ cố hết sức để chúng ta giống như bạn cùng lớp thông thường. Nhưng do không giỏi chuyện này lắm nên em xin lỗi trước nếu lỡ cư xử lạnh lùng và xa cách với anh."
"Không, anh cũng thế, nên thỉnh thoảng anh cũng sẽ không đáp lại đâu."
Nhưng còn một lý do khác khiến chúng tôi đồng ý chuyện này.
Đó là vì cả hai đã trao đổi tài khoản Line hôm qua.
Line.
Nó cho phép bạn gửi tin nhắn và gọi điện miễn phí. Một ứng dụng khá nổi tiếng.
Tôi không nghĩ rằng có học sinh cao trung nào mà không dùng Line cả. Đến cả tôi cũng có trong nhóm chat Line của lớp. Nhưng liên lạc duy nhất của tôi chỉ có bố và em gái.
Và người tôi mới thêm vào hôm qua... hôn thê của mình.
"Được rồi! Cẩn thận ở trên trường nhé."
"Em biết rồi!"
Việc hai chúng tôi đính hôn... không thể để cho người khác biết được.
Bởi vì nếu họ biết... chắc chắn tôi sẽ bị bắt nạt ngay. Giống như hồi đó...