Yuuka, hiện đang nhìn chằm chằm vào mảnh tanzaku bị lấy của tôi.
Tôi, hiện đang giấu trong tay mảnh tanzaku của Yuuka ở sau lưng, lại nhìn về phía Nihara-san.
Và―――Nihara-san, hiện đang nắm trong tay mảnh tanzaku của tôi, lại làm một khuôn mặt nghiêm túc khác thường.
――――Cái tình huống gì đây?
"Trước tiên thì phải xin lỗi, Sakata... vì đã tự tiện xem tanzaku của cậu."
"A, không... Mà, ờm."
"Tuy biết là lỗi của mình khi hỏi... nhưng 『cô gái ấy』 lẽ nào..."
Đúng vậy, đó chính là Yuuna-chan của 『Alice Stage』.
Nếu có thể trả lời luôn như vậy thì đã tốt rồi.
Tuy có thể tranh luận tới bến với Masa―――nhưng vì là một otaku ít giao tiếp, tôi không thích bộc bạch chuyện đó với mọi người.
"Quả nhiên, là vậy ư."
Khi thấy tôi không đáp lại, Nihara-san, dường như đã chắc mẩm điều gì đó, liền nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó, cô ấy bắt đầu thở dài.
"Đủ rồi mà, cậu hãy quên đi. Và hãy đứng dậy mà đi tìm tình yêu mới. Là vậy đó."
"...Hả?"
Nihara-san hình như đang cố đưa ra một lời khuyên, cơ mà... xin lỗi, tôi không hiểu gì cả.
Tuy không biết phải giải thích như thế nào, nhưng Nihara-san lại tiếp tục thở một hơi dài.
"Khuôn mặt đó... Quả nhiên, cậu vẫn còn nhung nhớ phải không? Cô ấy, vẫn còn ở trong tim Sakata."
"Ai cơ?"
"Mệt mỏi nhỉ. Ý-mình-là... chuyện của Raimu đó."
Raimu.
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, tôi bỗng cảm thấy, toàn thân mình như đang chảy ra máu.
Những vết thương cũ bắt đầu mở ra.
Nếu diễn tả bằng ngôn ngữ chuunibyou, đó sẽ là cảm giác "Bình tĩnh nào, cánh tay phải bị phong ấn của ta!"
"『Mong rằng Raimu sẽ hạnh phúc』... phải không. Sakata, nói thật thì, cậu nên quên cô ấy đi."
Nói đúng hơn thì, cậu mới là người làm tôi nhớ lại.
Tôi thực sự chỉ đang nghĩ về Yuuna-chan.
Nonohana Raimu―――tôi sẽ không bao giờ quên được, tên của cô gái cùng lớp mà tôi đã từng thích vào năm ba sơ trung.
Tôi đã có một cuộc sống đau khổ khi còn là một otaku nổi bật.
Tôi đã tinh vi mà cho rằng bản thân là một kẻ ngầu.
Có mơ cũng không ngờ rằng, tôi đã bị từ chối―――bởi cô gái mình đã tỏ tình.
"Này... Hay là chúng ta hẹn hò đi, cậu với mình ý?"
"Etou... Xin lỗi. Mình không thể hẹn hò với cậu được..."
Và việc tôi bị từ chối, đã lan truyền khắp lớp ngày hôm sau.
Bị cười nhạo và chế giễu, tôi đã không còn đến trường nữa.
Khi chìm trong đáy sâu của địa ngục, tôi đã được cứu rỗi bởi nữ thần của đời mình, Yuuna-chan.
Và, nhân vật tượng trưng cho quá khứ đen tối của tôi―――không ai khác ngoài Nonohana Raimu.
"...Thôi nào. Sakata, cậu đang khóc nức nở kìa."
Là lỗi của ai, của ai hả.
Tuy không có ý xấu nào cả, nhưng cô gyaru hướng ngoại này độc ác quá rồi.
"Ừm, nhưng... chắc hẳn không dễ dàng nhỉ. Ừm, Onee-chan hiểu mà."
"Đã nói rồi, ai là Onee-chan chứ. Chúng ta cùng tuổi mà."
"Người chị tinh thần, Nihara Momono này―――sẽ vì Sakata mà dang tay ra giúp đỡ!"
"Tôi thực sự không có nhờ cậu mà?"
Mặc dù đã khăng khăng từ chối, nhưng cô gyaru này vẫn không chịu dừng lại.
"Ok, ok. Quả nhiên để quên tình cũ thì cần đến tình mới nhỉ. Được, mình đã quyết định rồi! Để Sakata có thể mỉm cười, mình sẽ yêu Sakata thật nhiều luôn!!"
"Không, tôi đã nói là không có nhờ cậu mà?"
"Lần trước đã hứa rồi, mùa hè này mình sẽ làm một bữa ngon nhất cho cậu xem! Sau đó chúng ta sẽ ngủ chung, rồi vỗ đầu―――giống như em bé vậy!!"
"Đã nói là không nhờ―――Mu'gyu!?"
Trước khi kịp nói xong, đầu tôi đã bị dính vào thứ gì đó, đến mức không thở nổi.
Một hương thơm không diễn tả nên lời.
Thật mềm mại, ấm áp và dễ chịu...
――――Mà khoan, cô gái này thật là!?
"Mu'gyu, mu'gyu... Fuhaa!?"
Tuy dùng toàn lực, nhưng mặt của tôi vẫn bị kéo vào thứ gì đó, mùi hương xộc thẳng vào mũi.
Hiện ra trước mắt tôi, chính là―――bộ ngực khủng của Nihara-san.
Một bộ ngực đầy mê hoặc, có thể nhìn thấy được từ khe hở của chiếc áo blazer cũ.
Nihara-san lại còn siết chặt tay, khiến cho bờ núi đó càng kích thích hơn nữa.
"Thế nào... Sakata? Muốn mình chiều đến mức nào cũng được. Hãy cảm nhận tình yêu đầy ắp này. Những quá khứ đau thương... hãy cùng nhau thổi bay chúng đi nhé."
"Không nhờ mà, tôi thực sự không nhờ mà! Chưa kể, về chuyện của Raimu, tôi thực sự..."
"Quan hệ nam nữ không trong sáng."
Một giọng nói lạnh lùng như dưới không độ bỗng cắt ngang cuộc hội thoại dở dở ương giữa tôi và Nihara-san.
Khi quay mặt lại―――tôi chợt nhìn thấy Yuuka với đôi mắt lạnh lẽo đến kinh hoàng.
"Yuu... Watanae-san?"
"Đây là trường học. Không phải là nơi để mấy người chim chuột với nhau."
Người đang nói, chính là người ghi dòng chữ 『Yêu Yuu-kun rất nhiều!』 trên mảnh tanzaku.
"A, xin lỗi Watanae-san... Đúng nhỉ, đây là trường học mà."
Nihara-san, sau khi bị chặn họng lại bởi Yuuka, đã quay trở về khu giảng đường.
Thế là, chỉ còn lại―――tôi và Yuuka.
"Etou. Chuyện là thế này, Yuu――"
"...Yuu-kun là đồ ngốc."
Ngay khi Nihara-san biến mất, IQ của Yuuka bỗng tụt không phanh.
Sau đó em ấy tiếp tục phụng phịu hai má.
Vừa nãy mới lên tiếng "quan hệ nam nữ không trong sáng", vậy mà giờ đây lại có thể lẩm bẩm thế này.
Về nhà xong em sẽ khiến cho anh hiểu ra... làm những chuyện 'đó' với em sẽ khiến anh hạnh phúc hơn nhiều.