Trong mắt Thái Thương Long, đám người này không khác gì con sâu cái kiến. Thế mà lúc này anh ta lại bị con sâu cái kiến sỉ nhục. Vậy thi sao mà anh ta không tức giận cho được. Đường đường là thiên kiêu thứ ba, được biết bao nhiêu người ngưỡng vọng mà lại để cho đám hề này nó giỡn mặt sao?
“Chết đi”, Thái Thương Long gầm lên, tung một cú đấm về phía Tân Vệ Kiếm đang đứng ở vị trí đầu tiên. Tân Vệ Kiếm định dùng kiếm đỡ nhưng tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh nên anh ta không kịp phản ứng.
Rầm! Cú đấm trúng ngực, Tân Vệ Kiếm bay bật ra, đập mạnh vào vách đá.
Rầm...Đá rơi rào rào, trong nháy mắt, cảm giác như cả vùng cơ quan đều rung chuyển.
“Hả!!", người của Tử Huyền Thiên sợ hãi. Thế nhưng một giây sau, họ còn bàng hoàng hơn. Tân Vệ Kiếm bò dậy, ho vài tiếng và nhìn xung quanh bằng vẻ hoang mang...
Bọn họ trố tròn mắt...
“Tôi...chưa chết sao? Kỳ lạ quá? Chưa chết à?”, Tân Vệ Kiếm sờ ngực, thốt lên.
“Sao lại như thế?”, Thái Thương Long hóa đá.Anh ta có thể cảm nhận được thực lực của Tân Vệ Kiếm.
Tân Vệ Kiếm vốn chẳng là gì trong mắt Thái Thương Long. Chỉ cần anh ta búng tay là chết Vậy mà vừa rồi anh ta đã dồn toàn lực tấn công lại không thể đấm nát được đối phương?
Thái Thương Long bắt đầu run rẩy. Người của Tử Huyền Thiên cũng cảm thấy khó hiểu. Duy chỉ có Tân Vệ Kiếm là ý thức được điều gì đó. Anh ta quay lại nhìn Lâm Chính “Thầy ơi, lẽ nào...”
“Xông lên đi, để anh ta thấy được sự lợi hại của Tử Huyền Thiên”.
Tư thế này là muốn xé rách người của Vệ Tân Kiếm.