“Cứu Vệ sư đệ!”.
Đệ tử lớn tuổi hét lên: “Tử Huyền Kiếm Trận!”.
“Mở!”.
Những người khác hét lên, ngay sau đó, mọi người xoay tròn tản ra xung quanh, kiếm ảnh trùng điệp, những luồng kiếm quang như tia chớp đột nhiên lóe lên, chém mạnh lên người Thái Thương Long.
Nhưng cơ thể Thái Thương Long quá rắn chắc, cũng có sức mạnh của tiên thiên cương khu. Khi đao kiếm của mọi người chém tới lại chỉ có thể để lại những dấu vết nhàn nhạt trên người anh ta.
Hoàn toàn không chém rách da thịt của anh ta được!
“A!”.
Thái Thương Long hét lên, hai cánh tay dùng sức, muốn xé xác Vệ Tân Kiếm.
Nhưng dù anh ta có dùng sức thế nào cũng không thể xé xác Vệ Tân Kiếm được.
Vệ Tân Kiếm cũng có vẻ vô cùng đau đớn. Mặc dù độ mạnh xác thịt có thể kháng cự được sức mạnh của Thái Thương Long, nhưng loại cảm giác bị xé xác vẫn tồn tại.
Vì Thái Thương Long tập trung toàn bộ sức mạnh lên người Vệ Tân Kiếm, dẫn đến sức mạnh thân thể không theo kịp, tiên thiên cương khu xuất hiện sự buông lỏng.
“Cơ hội tốt!”.
“Chém vào chỗ hiểm của hắn!”.
Người của Tử Huyền Thiên ý thức được điều này, lập tức hét lên, ai nấy dùng hết sức mạnh chém về phía anh ta.
Cuối cùng!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Tiếng da thịt bị cắt rách vang lên.
Thái Thương Long không chịu được, đẩy Vệ Tân Kiếm ra, không ngừng lùi về sau.
Đợi anh ta lùi đến nơi an toàn, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người mình có đến mấy vết kiếm đâm, máu chảy đầm đìa.
“Khốn nạn!”.
Anh ta nghiến răng gào lên.
Không ngờ hôm nay lại bị đám người hữu danh vô thực này làm bị thương!
Nhưng điều làm anh ta ngạc nhiên là thân xác của những người này!
Vì sao… thân xác của bọn họ lại có thể mạnh đến như vậy?
Vì sao?
Rốt cuộc sao bọn họ làm được?
Thái Thương Long cực kỳ khó hiểu.
Đột nhiên đường nhìn anh ta dừng trên người Vệ Tân Kiếm, cuối cùng anh ta đã liếc thấy ánh sáng lấp lánh trên cổ Vệ Tân Kiếm.
“Châm bạc?”.
Thái Thương Long kêu lên.
“Ồ? Phát hiện ra rồi à?”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là anh giở trò?”, Thái Thương Long không tin nổi.
Nói xong, Thái Thương Long đột nhiên quay đầu, thế mà lại chạy đi mất!