Lăng Kiếm Phi có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử.
Ông ta không chỉ là người đứng đầu môn phái, mà còn là người cha già trong lòng các đệ tử.
Người ngoài không biết được vị chưởng môn đó đã trả giá bao nhiêu vì những đệ tử của Tử Huyền Thiên.
Khi đệ tử bị thương, ông ta đích thân đặc chế ra thuốc chữa thương cho họ dùng.
Khi đệ tử suy sụp, ông ta âm thầm an ủi cổ vũ, đặt niềm tin.
Cho dù bận tới đâu, Lăng Kiếm Phi cũng mở một lớp học cho người của tông môn, giải đáp thắc mắc và truyền thụ kinh nghiệm sống.
Có lẽ ông ta không phải chưởng môn tốt nhất, cũng nhiều lần làm chưa tốt chức trách, nhưng trong lòng những đệ tử ở đây, ông ta là người không thể thay thế, không thể sỉ nhục.
“Đáng giận!”
Vệ Tân Kiếm cũng cắn răng đứng dậy, lạnh lùng gầm lên: “Tao phải giết mày!”
“Các anh em, hôm nay có thể chết cùng mọi người, tôi rất vinh hạnh! Mọi người theo tôi! Cho dù chết cũng phải chém được một miếng thịt của hắn!”
“Mọi người lên thôi!”
“Giết!”
Mọi người gầm lên, la hét rút kiếm lao như điên lên trước, đánh về phía Thái Thương Long.
“Không biết lượng sức mình, chán sống!”
Thái Thương Long cười ha hả, đâu để ý tới bọn họ?
Anh ta híp mắt nâng tay lên, từ trên không đập xuống!
Ấm!
Những người vừa lao tới lập tức bị lực trên trời giáng xuống, ngã xuống đất.
Áp lực cực mạnh khiến xương cốt bọn họ đều bị đập vỡ, một nhóm đã bất động.
Thậm chí võ đài còn lắc lư.
“Ôi!”
Người dưới võ đài liên tục kinh hô.
Thủ đoạn kinh người!
“Thật đáng sợ!”
“Chỉ khoát tay một cái đã trấn áp được người của Tử Huyền Thiên!”
“Khí kình này... Trời ạ, tôi chỉ cảm nhận một chút đã sợ run rồi, rốt cuộc Thái Thương Long đã mạnh tới mức nào?”
Mọi người run lẩy bẩy, da đầu tê dại.
Di Nguyệt Cung Nữ và Bắc Hiên Trường Không liếc nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
“Cậu Bắc Hiên, lần này may mà có cậu Bắc Hiên, nếu không mạng tôi khó có thể giữ được!”, Di Nguyệt Cung Nữ cảm kích nói.
Bây giờ cô ta mới biết hành động của mình lúc đó ngu xuẩn tới mức nào.
Đối đầu với người như vậy... đúng là tự sát.
Đám người Vệ Tân Kiếm bị trấn áp, Thái Thương Long chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, nhìn bóng người quỳ rạp xuống, nhếch miệng cười dữ tợn.
“Chúng mày là đám cuối cùng còn sống, giết chúng mày xong tao sẽ không còn ai để giết! Vì vậy tao phải từ từ chậm rãi giết chúng mày!”
Thái Thương Long mỉm cười nói.
“Khốn kiếp...”
Vệ Tân Kiếm gầm lên, cố hết sức muốn giãy khỏi sức mạnh trấn áp trên người.
Nhưng cho dù anh ta có cố gắng tới đâu cũng không có tác dụng.
Xét về khí kình, Thái Thương Long mạnh hơn anh ta quá nhiều...
Một tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên.