Nghe được câu nói đó, Thái Thương Long sửng sốt.
Những người của Tử Huyền Thiên cũng sửng sốt, đồng loạt nhìn sang người nói.
Lâm Chính nằm dưới đất vốn đã “chết” đột nhiên động đậy cánh tay, sau đó chậm rãi mở mắt ra, miệng kêu lên đau đớn.
“Ư… A…”.
“Cái gì?”.
Dưới võ đài kinh hãi la lên.
“Người chết sống dậy! Người chết sống dậy!”.
“Quỷ!”.
Có người la lên.
“Sao lại vậy?”, Di Nguyệt Cung Nữ run rẩy nói: “Chẳng lẽ… thật sự là quỷ?”.
“Trên đời này làm gì có quỷ thần gì?”, Bắc Hiên Trường Không đương nhiên không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt đáng sợ đến thế nào?
Thái Thương Long cũng quên dừng chân, mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, ôm trán vẻ mặt đau đớn. Khoảng mười mấy giây sau, người mới dần dần ngẩng đầu nhìn về phía này.
“Hửm? Các người sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ? Sư phụ chưa chết? Tốt quá rồi!”, Vệ Tân Kiếm kích động kêu lên, nước mắt tuôn rơi.
“Thần y Lâm còn sống! Thần y Lâm còn sống!”.
“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!”.
Những người khác cũng kích động không thôi.
“Thần y Lâm?”.
Người xung quanh kinh ngạc.
“Người này… chính là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
“Sao lại là anh ta?”.
“Nhưng là thần y Lâm thì đã sao? Đắc tội với Thái thiên kiêu thì cũng chỉ có con đường chết, một kẻ lang băm nho nhỏ có thể là đối thủ của thiên kiêu xếp hạng ba sao?”.
“Thì đấy!”.
Mọi người ghé tai thì thầm, bàn luận với nhau.
“Không thể nào!”, lúc này có người nói to: “Rõ ràng tôi nhìn thấy cách thần y Lâm chết giống hệt với cách sư đệ tôi chết, anh và sư đệ tôi chắc chắn sử dụng cùng một loại độc dược! Vì sao sư đệ tôi chết thảm, mà thần y Lâm vẫn còn sống? Rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Nghe vậy, nhiều người gật gù.
“Vận may của tôi đúng là rất tốt, có thể dùng viên độc dược này! Có lẽ các người không biết phải không, trong tất cả đan dược mà Thần Nữ Thái Vũ đưa, chỉ có dược lực của độc dược là mạnh nhất! Bởi vì nếu độc dược không đủ mạnh thì sẽ không làm chết người được! Vì vậy dược liệu dùng để luyện chế nên số độc dược này đều là cao cấp nhất, hiếm có nhất!”, Lâm Chính hờ hững nói.