Dứt lời, một bóng hình vô cùng duyên dáng xinh đẹp bước tới, dựa vào Đào Thiên Tam.
“Ô! Sao người đẹp lại tới đây rồi?”, Đào Thiên Tam mỉm cười, vòng tay qua eo người phụ nữ.
“Từ xa đã thấy phu quân tức giận rồi. Chuyện gì thế? Không phải là phu quân phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Sao lại về nhanh thế?”, người phụ nữ liếc nhìn Mạn Sát Hồng và mỉm cười.
“Hừ. Chẳng phải là vì cái thứ tiện nhân này thì là gì. Nhiệm vụ của bổn Ma Quân quá nhẹ nhàng. Sớm đã hoàn thành rồi. Thật không ngờ giữa chừng lại có đám mèo mả gà đồng khiêu chiến. Thế là trên đường đuổi theo chúng lại gặp phải cái thứ tiện nhân này. Bổn Ma Quân phải cứu chứ sao. Chỉ đáng tiếc, nếu lần này mà ba ta chết ở bên ngoài thì bổn Ma Quân có thể báo cáo với Đạo Chủ để người đẹp có thể trở thành Ma Nữ rồi”, Đào Thiên Tam hừ giọng.
“Phu quân không cần phải vội. Kẻ tiện nhân này sớm muộn gì cũng sẽ chết. Giờ phu quân không thể để bà ta chết ở đây được. Vì nếu bà ta không cò, Đạo Chủ sẽ trách tội phu quân. Tới khi đó sao chúng ta có thể chịu được cơn lửa giận của Đạo Chủ ? Vì vậy, phu quân cứ thưởng cho bà ta ít thuốc đi”, người phụ nữ xinh đẹp cười nói.
“Người đẹp nói đúng”.
Đám ma nhân tái mặt, nào dám chần chừ. Chúng vội vàng rời đi. Mạn Sát Hồng thở phào, tiếp tục rời khỏi khu vực của Thiên Ma Đạo.