Đoàn người Lâm Chính quay lại Giang Thành. Lúc này Mã Hải đã chỉ huy đám đông xử lý những việc sau trận chiến.
Lâm Chính dẫn Cực Lạc Kiếm Quân tới khu mật thất của trang viên. Anh phải cung cấp cho Cực Lạc Kiếm Quân một ít lợi lạc. Đồng thời cũng phải cho ông ta thấy được những tài nguyên mà anh đang nắm giữ, nếu không ông ta sẽ không liên minh với anh.
"Tôi muốn tự thẩm vấn", Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn tù binh và lạnh lùng nói.
Lâm Chính do dự rồi gật đầu: “Được, nhưng...đừng ngược đãi họ. Giá trị của họ còn lớn lắm. Không ai được phép chết hết”.
Cực Lạc Kiếm Quân không nói gì, chỉ dẫn theo vài người của Thiên Ma Đạo tới một phòng bên cạnh và đóng chặt cửa lại.
“Mọi việc xử lý xong rồi à?”, Thấy Lâm Chính máu me đầy người, Bạch Họa Thủy bèn hỏi.
“Đúng vậy”.
“Thật không thể tin được”, Bạch Họa Thủy nín thở với sắc mặt không dám tin: “Đó là người của Thiên Ma Đạo đấy...vậy mà cậu có thể...đánh lui được bọn họ”.
“Bạch minh chủ có lẽ hiểu biêt nhiều về Thiên Ma Đạo nhỉ. Có thể nói thêm cho tôi được không?”, Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lập tức bước lên trước.
Bạch Họa Thủy im lặng.
“Thuốc thêm hai phần nữa”, Lâm Chính khẽ nói. Bạch Họa Thủy nín thở, đưa ra ba ngón tay.
“Được, 3 phần”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.
“Cậu có nhiều tù binh như vậy rồi, thì chắc chắn cũng đã nắm được những thông tin cơ bản về Thiên Ma Đạo. Cậu còn muốn hỏi tôi cái gì nữa?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Thực ra rất đơn giản, chỉ cần cậu thả tôi, tôi sẽ đề cử mọi người và Thương Minh. Phía sau Thương Minh là đại hội, Thiên Ma Đạo dù có mạnh cũng không dám tuyên chiến với đại hội. Như vậy có thể đảm bảo tính mạng cho mọi người”, Bạch Họa Thủy cười nói.