Mạn Sát Hồng tắm rửa thoải mái, thay sang bộ quần áo sạch sẽ, sau đó được đưa tới tầng ba dùng bữa.
Lâm Chính đã dặn chuẩn bị một bàn thức ăn. Món Trung, món Âu đều có để tránh bà ta ý kiến ý cò. Cũng may là Cực Lạc Kiếm Quân đã đi rồi. Nếu để ông ta thấy Mạn Sát Hồng thì sẽ lập tức giết ngay. Khi đó Lâm Chính cũng không ngăn nổi.
Bà ta rất yếu, bước đi loạng choạng, phải vịn vào đồ vật. Lâm Chính nhìn bà ta, phát hiện ra một chân đã bị gãy. Gãy một chân rồi mà vẫn có thể chạy tới tận Giang Thành? Chắc là hành trình cũng khổ sở lắm.
“Sao lại chỉ có những thứ này vậy?”
Mạn Sát Hồng cố gắng ngồi vào chỗ, nhìn những món ăn trên với vẻ mặt mất tự nhiên. Bà ta thở hổn hển: “Mang thịt sống lên cho tôi”.
“Thịt chín không phải càng ngon hơn sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Bổn tọa thích ăn thịt sống, những thứ này đến chó còn không ăn. Đổi cho tôi”, Mạn Sát Hồng quát lớn.
Lâm Chính chau mày nhưng không hề tỏ ra tức giận: “Đưa những thứ này đi cho nhân viên ăn. Cắt 5kg thịt lợn, 5kg thịt bò, phải rồi, thêm vài bát tiết canh lên đây”.
“Hả...chủ tịch...những thứ này”, người nhân viên bàng hoàng. Anh ta làm việc đã bao năm mà chưa bao giờ thấy thực đơn nào như thế này.
Lâm Chính lấy ra một tấm thẻ đưa cho anh ta. Người phục vụ thấy vậy không dám do dự, chỉ lập tức gật đầu: “Chủ tịch đợi chút”.
Một lúc sau, vài người phục vụ bưng lên những đĩa thịt sống. Hai mắt Mạn Sát Hồng sáng rực. Bà ta lập tức chộp lấy nhét vào mồm.
“Mặc dù không bằng thịt người nhưng cũng không tệ”, bà ta vừa nhai thịt vừa nói, miệng đầy máu tươi. Cảnh tượng đó khiến đám nhân viên sợ hết hồn.
“Mọi người ra ngoài đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vâng..vâng..chủ tịch Lâm cần dặn dò gì thì cứ gọi chúng tôi”, đám nhân viên chạy đi như bay.
May mà giờ không phải giờ cơm nên cũng không đông khách, nếu không, nhìn thấy cảnh tượng Mạn Sát Hồng ăn thế kia thì chắc là sẽ sợ hết hồn mất.
“Bà chưa từng ăn thịt người, sao phải nói như vậy?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, điềm đạm nhìn Mạn Sát Hồng.
“Sao cậu biết”, bà ta tái mặt.
“Không phải tôi ép bà mà là bà tự ép mình”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.