Sắc mặt của Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi. Bà ta ý thức được rằng Lâm Chính đã nhìn thấu mọi thứ. Chút trò vặt vãnh của bà ta đã vô tác dụng.
“Mạn Sát Hồng, bà không thể nào rời khỏi Giang Thành được, đừng giả bộ giả tịch trước mặt tôi nữa. Nếu không vì sinh tồn thì bà đã không phải trầy da tróc vẩy chạy tới đây như thế này. Bà muốn dựa vào tôi. Nếu tôi đoán không sai thì bà đang bị người của Thiên Ma Đạo truy sát đúng không?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc nói.
Mạn Sát Hồng lạnh lùng đáp lại: “Cậu đừng đoán linh tinh”.
“Vậy sao? Vậy bà có thể từ đây rời đi, tôi không cản”, Lâm Chính cười.
Mạn Sát Hồng không hề cất bước. Lâm Chính mỉm cười: “Tôi nói thẳng vậy, Mạn Sát Hồng. Lần trước bà cho người tấn công Giang Thành, tôi đã bắt được một nhóm người của Thiên Ma Đạo. Bọn họ đã nói với tôi rồi. Người thua, không xứng trở về Thiên Ma Đạo. Về sẽ chết. Bà bại trong tay tôi, tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ cho bà đẹp mặt thôi. Nhìn những vết thương trên người bà có thể thấy phần lớn là do bị hành hình. Thế nên bà mới chạy tới đây để dựa vào tôi, đúng không?”
“Cậu...”, Mạn Sát Hồng á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
“Bà cố tình tỏ ra như vậy là vì muốn giành được chút lợi lạc mà thôi. Bà muốn thử hợp tác với tôi. Vì dù sao thì hợp tác và đầu quân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà. Vì vậy Mạn Sát Hồng, bà thôi mấy cái trò vặt vãnh này đi. Bà thật sự muốn sống thì thành thật ngồi xuống nói chuyện với tôi", Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng bặm môi, biết được là mình đã sai và không còn lựa chọn. Bà ta quay trở lại vị trí của mình và ngồi xuống.
“Vậy mới phải chứ”, Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng mặt lạnh như băng, tỏ ra không cam tâm. Chuyện thần phục một người như Lâm Chính mà truyền tới Thiên Ma Đạo thì bà ta sẽ trở thành trò cười mất. Lúc đó sẽ vô cùng mất mặt. Thế nhưng Mạn Sát Hồng cũng hết cách rồi. Không đầu quân cho anh, bà ta sẽ không còn đường sống.
Chiếc xe nhanh chóng lái tới khu vực phía Nam. Đồng thời điện thoại của Lâm Chính cũng đổ chuông.