Chẳng phải Thần Hỏa Tôn Giả đang bế quan sao? Tại sao lại đột nhiên xuất quan?
Hơn nữa… tại sao nhanh như vậy ông ta đã biết hai người đến địa lao?
“Toi rồi! Nếu để sư phụ biết là tôi đưa anh đến đây, thì chắc chắn ông ấy sẽ nghi ngờ! Thần y Lâm, mau, mau rời khỏi đây!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vội kéo Lâm Chính ra khỏi địa lao.
“E là Thần Hỏa Tôn Giả đã nghi ngờ rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, vẻ mặt bình thản nói: “Thánh Nữ đại nhân, tôi nghĩ chắc cô hiểu sư phụ của cô hơn tôi nhiều. Tuy có lúc nhìn sư phụ cô có vẻ trọng tình trọng nghĩa, nhưng thực ra ông ta là kẻ đa nghi, cũng là một người rất cố chấp. Ông ta đã nhận định thứ gì thì sẽ không thay đổi, và trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ thì e là cũng rất khó xóa bỏ”.
“Tôi… tôi biết, nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác! Anh mau cùng tôi đi gặp sư phụ đi, nghe đây, lát nữa trước mặt sư phụ, anh đừng nói gì, cứ để tôi thương lượng với ông ấy, nếu không cả tôi và anh đều sẽ mất mạng”.
Thần Hỏa Thánh Nữ nói rất nghiêm túc.
Lâm Chính gật đầu.
Hai người lập tức đến điện Thần Hỏa.
Lúc này, trong điện Thần Hỏa, Thần Hỏa Tôn Giả đang ngồi ở bên trên uống trà.
Vẻ mặt ông ta bình thản, ánh mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, khi hai người vào điện, ông ta cũng không nhìn lấy một cái.
“Bái kiến Tôn Giả!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ bước tới hành lễ.
“Quỳ xuống!”.
Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh nói.
Thần Hỏa Tôn Giả nghe thấy thế, ánh mắt đanh lại, nhưng không thu lại khí thế, mà nói tiếp: “Thần y Lâm, cậu đừng giả ngu với tôi nữa! Tôi đã điều tra rồi, truyền thừa ở Lưu Viêm Trũng ở ngay trên người cậu. Cậu đã hấp thu hỏa chủng, nuốt chửng dị hỏa, cậu còn nói hươu nói vượn nữa à? Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc sao?”.