“Chứng cứ đâu?”.
Lâm Chính không chút do dự, sẵng giọng nói: “Nếu vậy thì xin Tôn Giả lấy chứng cứ ra đây! Nếu có chứng cứ, tôi xin chịu chết!”.
Thần Hỏa Tôn Giả im lặng.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.
Đây là một cuộc chiến tâm lý.
Lâm Chính không biết rốt cuộc Thần Hỏa Tôn Giả đã điều tra được gì, cũng không biết rốt cuộc đối phương có chứng cứ hay không.
Nếu đối phương thực sự nắm được chứng cứ, thì tiếp theo sẽ là một trận ác chiến.
Một khi xảy ra xung đột với Thần Hỏa Tôn Giả, thì tất cả những việc làm của Lâm Chính đều trở nên công cốc, kế hoạch của anh cũng đổ sông đổ bể.
Hai bên sẽ hoàn toàn trở mặt thành thù.
Đây là điều Lâm Chính không muốn thấy nhất.
Bây giờ anh đang cược.
Cược rằng thực ra Thần Hỏa Tôn Giả chỉ điều tra được một số dấu vết, chứ trong tay không hề có chứng cứ.
Cược rằng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ đang ra vẻ hùng hổ để ép Lâm Chính tự khai ra.
Thế nên lúc này, anh nhất định phải kiên trì.
Quyết không thể đầu hàng.
Nếu anh từ bỏ thì sẽ tiêu đời.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh như băng.
Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh chằm chằm, muốn nhìn ra gì đó.
Còn Thần Hỏa Thánh Nữ không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn luôn lắng nghe mọi chuyện ở bên cạnh, thần kinh căng thẳng cao độ.
Đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả bỗng cười lớn.
“Ha ha ha, thần y Lâm, đừng căng thẳng, tôi chỉ đùa với cậu thôi! Sao nào? Sợ rồi chứ gì?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngây người.
Lâm Chính thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy là Tôn Giả không hề có chứng cứ chứng minh là tôi lấy truyền thừa của Lưu Viêm Trũng, đúng không?”.
“Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu đừng nghiêm túc như vậy! Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, cần gì phải như gặp kẻ thù thế?”, Thần Hỏa Tôn Giả cười nói.
“Được được được, mau, Thánh Nữ đại nhân, lập tức thả người, mau thả người!”, Thần Hỏa Tôn Giả cuống quýt kêu lên.