Cổ Liên nghe thấy thế, lập tức cuống lên: “Ông Thiệu, xin ông hãy tin cháu, sao cháu có thể lấy tính mạng của anh cháu ra đùa chứ? Tóm lại ông mau cho bọn cháu qua đi! Nếu để chậm trễ, bệnh tình của anh cháu trở nên nguy kịch thì hỏng bét!”.
Ông lão nhíu mày, có chút do dự.
Ông ta vẫn rất tin tưởng Cổ Liên.
Nhưng cậu thanh niên ở ghế lái phụ nhìn kiểu gì cũng không thấy giống thần y.
"Nhóc con, cháu đừng để bị lừa, người thường tuy không hiểu võ nhưng ai nấy lòng dạ thâm sâu! Đừng để người xấu lợi dụng!", ông lão khàn giọng nói.
Đương nhiên ông ta đang ám chỉ Lâm Chính, thiếu mỗi lấy chứng minh nhân dân của anh ra để đọc.
"Ông Thiệu, sao... sao ông có thể nói vậy được?".
Cổ Liên cuống lên, vội ngoảnh sang nhìn Lâm Chính với vẻ áy náy: "Chủ tịch Lâm, anh đừng tức giận, ông Thiệu là người thẳng thắn, chứ lòng dạ không xấu, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi anh".
"Không sao".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía ông lão: "Ông muốn thế nào mới chịu cho tôi qua?".
"Theo lý mà nói, những danh y được sơn trang mời đến đều có thủ dụ của sơn trang, tôi đoán chắc chắn là cậu không có, nhưng cô chủ tin tưởng cậu như vậy, tôi cũng không tiện từ chối thẳng thừng... Thế này đi, chỉ cần cậu cho thấy y thuật của cậu thực sự phi phàm, thì tôi sẽ cho cậu lên núi, thế nào?", ông lão khàn giọng nói.
"Tôi tự chứng minh thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Thần y nổi tiếng đương thời thì tất nhiên phải có bản lĩnh thông thiên, biến hóa khôn lường. Thế này đi, trong thôn chúng tôi có một người bị hủy dung, nếu trong một tiếng cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy, thì tôi sẽ để cậu lên núi, được không?", ông lão trầm giọng nói.
Cổ Liên biến sắc: "Ông Thiệu, chắc không phải ý ông là chị Quyên đấy chứ?".
"Chàng trai này may mắn thật đấy, để chữa bệnh cho thiếu trang chủ, thôn chúng tôi đã phục mệnh nhập về không ít dược liệu. Những thứ cậu cần chúng tôi đều có", ông lão bình thản nói.