"Thế thì tốt quá", Lâm Chính gật đầu.
"Mời cậu xuống xe, tôi đưa cậu đến phòng thuốc".
Ông lão bình tĩnh nói: "Đi gọi Thiệu Quyên đến đây!".
"Vâng, trưởng thôn!".
Mấy người nhanh chóng đến phòng thuốc.
Mọi thứ đã được xếp ngay ngắn ở chiếc bàn bên cạnh phòng thuốc, người của thôn Thiệu Gia làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong mấy phút đã chuẩn bị xong tất cả dược liệu.
Lâm Chính đi tới, cầm dược liệu lên ngửi.
"Không tệ, chất lượng cũng được".
"Đương nhiên, thuốc của thôn chúng tôi đều được nhập từ những nhà bán thuốc tốt nhất trong nước, loại nào cũng là cực phẩm", một người của thôn Thiệu Gia kiêu ngạo nói.
"Tôi chỉ nói chất lượng cũng được, chứ không nói chúng là cực phẩm. Chất lượng của số dược liệu này vẫn chưa đạt đến mức cực phẩm", Lâm Chính bình thản nói.
"Ý anh là chúng tôi bị lừa?".
Người của thôn Thiệu Gia tức giận.
"Không không không, tôi không có ý đó, các anh có thể mua được số thuốc này đã là tốt lắm rồi, nhưng các anh không biết xem hàng, tầm nhìn hạn hẹp, e là muốn mua loại cực phẩm cũng không được, dù sao các anh cũng không phân biệt được hàng tốt hàng xấu", Lâm Chính cười đáp.
Câu này còn mang ý coi thường hơn cả câu vừa rồi.
Có người nổi giận, định xông tới cho Lâm Chính một bài học.
"Tất cả đứng im! Không được làm càn!", ông lão bỗng quát.
Mọi người khựng lại, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
"Dù y thuật của chàng trai này thế nào thì cũng là bạn của cô chủ, các cậu động đến cậu ta chính là bất kính với cô chủ. Nếu trang chủ biết chuyện thì các cậu liệu hồn", ông lão hừ mũi nói.
Bọn họ nghe thấy thế đều không dám ầm ĩ nữa.
"Trưởng thôn, Thiệu Quyên đến rồi".
Đúng lúc này, đằng sau có người kêu lên.
Mọi người run lên, không ai dám nhìn ra ngoài cửa, thậm chí có người còn cúi đầu xuống, không dám nhìn người mới đến.
Cổ Liên cũng vậy, nhưng cô ta vẫn lấy dũng khí nhìn một cái, cô ta vừa hé mắt ra, sắc mặt đã trắng bệch.
Thiệu Quyên nghĩ đến đây lại không nhịn được lã chã nước mắt, nhưng nước mắt chạm đến vết thương lại khiến cô ta càng đau đớn hơn. Bạn đang đọc truyện tại website Tamlinh247.com.vn