Kiếm Si lão tổ rất muốn quay người phản kháng, nhưng một khi bà ta dừng lại chống đỡ thì sẽ khó mà thoát thân.
Trong lúc cấp bách, Kiếm Si lão tổ nhét Chấn Kim vào trong tay một đệ tử ở cạnh, sau đó đột nhiên quay người chạy.
Đồ đệ đó trợn tròn mắt, nhìn Chấn Kim trong tay mà hoang mang.
Lúc này, Lâm Chính nhảy vọt tới trước mặt đồ đệ đó, lạnh lùng nhìn hắn.
Đồ đệ của Kiếm Si lão tổ rùng mình, vội đưa Chấn Kim trong tay cho Lâm Chính, đâu dám giữ lại?
Lâm Chính lấy về.
Đám đồ đệ của Kiếm Si lão tổ chuồn đi mất không còn thấy bóng dáng.
Người của sơn trang Cổ Kiếm chạy tới.
“Thần y Lâm, vì sao không tiếp tục đuổi theo? Nếu cậu không giết Kiếm Si lão tổ, với tính cách của bà ta sau này chắc chắn sẽ tới trả thù cậu, hậu họa khôn lường!”, Cổ Hạo được người khác dìu tới, yếu ớt nói.
“Mục đích của tôi là Chấn Kim, không phải bà ta! Huống hồ, người này quả thực thông minh, biết mục đích của tôi không phải bà ta nên đưa Chấn Kim lại cho đệ tử bà ta. Nếu tôi truy sát bà ta, chắc chắn sẽ đánh mất Chấn Kim. Bây giờ đuổi theo bà ta thì cũng khó mà đuổi kịp”, Lâm Chính thảy Chấn Kim trong tay, bình tĩnh nói.
Cổ Hạo biến sắc, không lên tiếng.
“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã ra tay trượng nghĩa, nếu không với tính khí của Kiếm Si lão tổ, hôm nay tôi cũng khó qua được kiếp nạn!”, đại sư Huyền Sâm đi tới trước, chắp tay nói.
“Đại sư khách sáo rồi!”.
“Thần y Lâm, cảm ơn anh!”.
Cổ Liên ôm bụng đi tới, sắc mặt trắng bệch, nói.
“Cô là người của tôi, không cần phải nói vậy”.
Lâm Chính nói, lấy châm bạc ra đâm lên người Cổ Liên.
Trong nháy mắt, vẻ mặt tái nhợt của Cổ Liên lập tức trở nên hồng hào hơn, khí tức cũng bình ổn lại.
Người xung quanh sáng mắt lên.
Có thần y ở đây, vết thương trên người bọn họ đương nhiên không tính là gì.
Cổ Liên nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nóng bỏng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong mắt tràn ngập sự tôn kính và sùng bái.
Người của sơn trang Cổ Kiếm đều quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính, người run lẩy bẩy…